Diễm đang tức nên không nói gì. Quân đã nắm được điểm yếu của Diễm, một cô gái trọng tình cảm như Diễm không bao giờ dám làm tổn thương người khác, đó cũng chính là điều khiến Quân yêu Diễm nhiều hơn. Chờ Diễm đi hẳn vào trong nhà, đóng cửa, cài then. Quân mới yên tâm lái xe đi. Cả ngày hôm nay, Quân không gặp lại Bảo. Quân muốn biết vụ án ông Đăng đã tiến hành đến đâu. Cầm điện thoại, Quân gọi điện cho Bảo.
Bảo đang theo đuổi một vụ án mới, cộng thêm vụ án của ông Đăng, nên tối hôm nay Bảo không về nhà.
_Chào cậu…!!
_Chào…!!
Nghe giọng mệt mỏi của Bảo. Quân lo lắng hỏi.
_Cậu lại ở qua đêm ở sở cảnh sát à…??
_Ừ, cậu gọi cho mình có chuyện gì không…??
_Thằng khỉ, cậu thừa biết mình gọi cho cậu vì việc gì rồi…??
Cầm hồ sơ, ảnh của ông Đăng. Bảo thở dài nói.
_Rất tiếc, cho đến thời điểm này mình vẫn không tìm được ra manh mối về ông ta. Ông ta đã biến mất như làn khói….!!
Quân giễu cợt.
_Một cảnh sát tài năng như cậu mà cũng không dò được dấu vết của một cụ già hả…??
Bảo gầm lên.
_Cậu mà còn dám trêu tức mình, mình mặc xác cậu…!!
Quân cười.
_Cậu đừng gầm lên như thế, không phải cậu đang làm việc sao, làm việc phải bình tĩnh, phải tĩnh tâm mới hoàn thành được chứ…??
Bảo hừ một tiếng.
_Cậu đừng dạy khôn mình, mình biết phải làm gì, cậu lo cho bản thân cậu đi…!!
Quân cười hề hề.
_Cậu yên tâm mình dang lo cho bản thân mình rất tốt, mình và cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728276/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.