Diễm không muốn nghe yêu cầu của Quân, Diễm nhanh chóng mở cửa phòng rồi đi luôn ra ngoài. Quân đi theo sau, nắm chặt tay Diễm, Quân nheo mắt hỏi.
_Em biết anh yêu cầu em làm gì phải không…??
Đỏ bừng mặt vì xấu hổ, Diễm gắt nhỏ.
_Anh đừng nói lung tung, chúng ta đang ở bệnh viện…!!
Mọi người xung quanh đều đang nhìn hai người, các cô gái trẻ nhìn Quân, còn các chàng trai nhìn Diễm, trông Diễm bây giờ giống như một người mẫu quảng cáo cho một sản phẩm nào đó từ trong ti vi bước ra. Quân thấy họ nhìn Diễm không rời, Quân càu nhàu.
_Biết thế, anh cứ để cho em mặc bộ quần áo bệnh nhân kia…!!
Diễm không chú ý đến ai nên cũng không quan tâm họ có nhìn mình hay không, bây giờ trong đầu Diễm đang nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia. Nghe giọng điệu càu nhàu của Quân, Diễm giật mình hỏi.
_Em đã làm gì khiến anh không hài lòng đúng không…??
Quân lắc đầu.
_Không phải em khiến anh không hài lòng mà là em khiến anh quá hài lòng nên mấy tên kia mới nhìn em như thế…!!
Diễm bây giờ mới chú đến họ. Mỉm cười thật ngọt, Diễm đưa bàn tay đeo nhẫn lên vuốt mái tóc dài đen mượt, hành động của Diễm làm con tim của bọn họ chao đảo, làm mặt của họ nóng bừng. Diễm đang yêu nên ánh mắt lúc nào cũng long lanh, đôi môi đỏ hồng, từ vóc dáng, tính cách trẻ con hay cười của Diễm không khiến mấy chàng trai kia si mê mới lạ. Quân kêu khổ, xem ra không chỉ có mình Trường mới là đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728264/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.