Chương trước
Chương sau
Trên đường lái xe về nhà, Loan gọi điện cho Quân.
_Chào anh…!!
_Chào em, em gọi cho anh có chuyện gì không…??
Loan ngập ngừng.
_Em có thể mời anh ăn một bữa cơm được chứ…??
Quân cười.
_Từ bao giờ em khách sáo với anh như thế. Em định hẹn gặp anh ở đâu…??
Loan vui mừng.
_Vậy là anh đồng ý đi ăn cùng em…??
_Chỉ là một bữa cơm tối giữa hai người bạn với nhau có gì mà anh không làm được, ngược lại anh mới là người nên cảm ơn em vì em đã mời anh ăn cơm…!!
Loan buồn rầu, lần nào nói chuyện, Quân cũng nhắc cho Loan nhớ mối quan hệ thật sự giữa hai người chỉ đơn giản là bạn bè, ngoài ra họ không còn có quan hệ nào khác. Mặc dù trong lòng không được vui nhưng Loan vẫn gắng gượng nói.
_Hẹn gặp anh ở nhà Hàng Thủy Tạ lúc tám giờ, hy vọng anh không bận gì…??
_Anh đã hoàn thành xong công việc rồi, giờ đó anh có thể tới. Anh có phải đón em không…??
_Không cần đâu, em có thể tự đi xe đến đó…!!
_Nếu thế hẹn gặp em ở nhà hàng Thủy Tạ lúc tám giờ…!!
_Vâng, chào anh…!!
_Chào em…!!
Quân nhanh chóng lái xe về nhà, gặp bố mẹ đang ngồi nói chuyện ngoài phòng khách, Quân mỉm cười chào cả hai.
_Bố mẹ đã ăn cơm chưa…??
Ông Trương trả lời.
_Bố mẹ đang chờ con về để ăn cơm cùng…!!
_Con xin lỗi nhưng hôm nay con có hẹn ăn cơm với bạn nên con phải đi luôn bây giờ..!!
Bà Phương không vui.
_Có phải con hẹn ăn cơm với con bé Diễm…??
Quân lắc đầu.
_Mẹ đoán sai rồi, con có hẹn ăn cơm với Loan…!!
Nghe nhắc đến Loan, tưởng thằng con trai đã thay đổi ý định, bà Phương vội hỏi.
_Con đã quyết định từ bỏ con bé Diễm rồi à…??
Quân nói luôn.
_Con và Loan chỉ là bạn, bạn bè hẹn nhau đi ăm cơm, uống nước có gì là lạ, còn tình yêu con dành cho Diễm sẽ không bao giờ thay đổi, con hy vọng mẹ đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa…!!
Bà Phương định lên tiếng phản đối, ông Trương nói.
_Hình như bà không rút ra được bài học gì cho mình thì phải, nếu bà muốn sống cô độc cả đời thì bà cứ lên tiếng phản đối đi…!!
Quân thông báo một tin quan trọng cho hai ông bà biết.
_Diễm và Trường là hai anh em ruột, con xin mẹ từ lần sau đừng nói cô ấy là một cô gái không ra gì nữa, cô ấy không có tội tình gì cả…!!
Cả hai ông bà cùng đồng thanh hô lên.
_Con bảo sao, làm gì có chuyện vô lí như thế được…??
Bà Phương không còn tin vào tai mình nữa.
_Nếu con muốn dùng cách này để mẹ chấp nhận con bé đó làm con dâu thì con dùng sai cách rồi…!!
Quân cười.
_Con không nói dối mẹ làm gì, hôm nay đã có kết quả xét nghiệm ADN, chứng minh Trường là con của ông Hải, mẹ nói đi tờ giấy đó làm sao là giả được…!!
Ông Trương lắc đầu.
_Đúng là số phận trêu đùa con người, đầu tiên tưởng hai anh đứa trẻ đó yêu nhau, bây giờ hóa ra chúng là anh em ruột. Trên đời này không còn chuyện gì bi hài hơn thế…!!
Bà Phương cũng không thể ngờ được chuyện này. Bà ngồi im như tượng, bà ghét cả hai anh em Diễm, cách nói chuyện láo xược của Trường khiến bà điên tiết, dù Trường là anh trai hay là người yêu của Diễm, cả hai vai trò đó bà đều không thể chấp nhận, bà không thích anh em Diễm, bà ghét gia đình họ Phan.
Quân biết bà Phương không dễ dàng gì chấp nhận Diễm làm con dâu nhưng lòng Quân đã quyết ngoài Diễm ra Quân sẽ không lấy ai khác, nên dù bà Phương có tìm cách ngăn cản cũng vô ích.
Quân đi lên lầu, tắm rửa, thay quần áo xong, Quân chuẩn bị rời khỏi nhà. Ông bà Phương vẫn ngồi dưới phòng khách. Quân chào.
_Thưa bố mẹ, con đi…!!
Ông Trương cười nói.
_Chúc con vui vẻ…!!
_Cảm ơn bố…!!
Bà Phương hài lòng vì Quân đã chịu đi ăn cơm cùng Loan, bà hy vọng mối quan hệ giữa Quân và Loan sẽ biến chuyển lên từng ngày.
Đúng tám giờ Quân đến nhà hàng Thủy Tạ, Loan mời Quân đến đây là có chủ ý vì hôm nay bạn Loan tổ chức sinh nhật, Loan muốn cho chúng bạn biết Loan cũng có người yêu, mặc dù Loan có không ít người theo đuổi nhưng Loan vẫn chưa thật sự thích một ai.
Nhìn bảng đề tên sinh nhật của một cô gái, Quân cười.
_Xem ra cô ấy định dùng mình đóng giả làm bạn trai của cô ấy, cách này mà cô ấy cũng nghĩ ra được…!!
Mặc dù trong lòng không được vui nhưng Quân vẫn đừng chờ Loan trước cổng. Loan đã đến được một lúc rồi, Loan luôn sợ Quân sẽ không tới nên bồn chồn không, thấy Quân đang đứng trước cổng, Loan vui mừng chạy đến.
_Chào anh, cảm ơn anh vì anh đã đến, em đang lo không biết anh có tới không…??
Quân nheo mắt hỏi.
_Em muốn anh đóng giả là bạn trai của em à…??
Loan đỏ bừng mặt.
_Em xin lỗi em không có ý định lừa anh…!!
_Không sao, nhưng lần sau em đừng làm như thế này nữa, anh không thích bị hiểu lầm, lại càng không thích bị người khác lừa dối…!!
Loan sợ hãi hỏi.
_Anh sẽ không vì giận em mà bỏ về chứ…??
Quân trấn an Loan.
_Em đừng lo nếu thật sự anh muốn về nhà, anh đã đi từ lúc nãy rồi, anh đâu cần đứng đây đợi em làm gì…??
Loan thở phào nhẹ nhõm.
_Mình vào đi anh…!!
Loan rụt rè khoác tay Quân, cả hai sánh vai nhau vào nhà hàng, nếu ai không hiểu lại tưởng họ là một đôi, Loan luôn ước mơ được cùng Quân xuất hiện như một đôi trước mặt mọi người như thế này, nay ước nguyện đã toại nhưng Loan không thể vui nổi vì hạnh phúc này chỉ là giả tạo, chỉ là vay mượn của người khác, sau khi buổi tiệc kết thúc, Quân sẽ trở về với vợ chưa cưới, Loan lại phải cô đơn một mình.
Nước mắt trên mi trực trào, cố nén lệ, Loan gượng cười chào mọi người, Loan tự nhủ hãy vui hết đêm nay, dù ngày mai không còn được ở bên Quân như thế này nữa nhưng chỉ cần có thể được cùng Quân trải qua một chút hạnh phúc là Loan cũng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Bạn bè Loan tò mò nhìn Quân, Quân mỉm cười đáp lại. Mặc họ trêu đùa, Quân cũng không chú ý gì nhiều, nhìn nhưng cô gái quần là áo lượt, Quân lắc đầu chán nản, khi đã có người con gái trong lòng mình rồi. Những cô gái khác dù có xinh đẹp đến đâu cũng không bao giờ so sánh được với người con gái mình yêu.
Mặc dù dự tiệc sinh nhật cùng Loan, cùng nói chuyện với bạn bè của Loan nhưng tâm trí Quân không ở bữa tiệc, Quân đang nghĩ về Diễm. Điện thoại trong túi quân reo vang, Quân bảo Loan.
_Em ở đây vui cùng bạn bè, anh ra ngoài nghe điện thoại một chút…!!
Loan không vui, Loan tưởng là Diễm gọi, một cô gái tốt bụng như Loan khi ghen lên cũng trở thành một kẻ ích kỉ. Nhưng không muốn Quân phải khó xử, hay không vui vì hành vi nhỏ nhen của mình. Loan gượng cười.
_Anh đi đi…!!
Quân đi ra cổng, mở điện thoại thấy số của bà Hoa, Quân lo lắng hỏi.
_Diễm đã xẩy ra chuyện gì hả Dì…??
Dì Hoa mắng yêu. 
_Mỗi lần cháu gọi điện cho Dì hay Dì gọi điện cho cháu, cháu chỉ biết hỏi Diễm có bị làm sao không thôi à…??
Quân nịnh.
_Cháu biết là Dì vẫn còn khỏe mạnh nên cháu mới không hỏi, nếu Dì bị ốm cháu sẽ là người đầu tiên đến chăm sóc Dì…!!
_Thôi đừng nói lung tung nữa, Dì nghe Diễm nói ngày mai nó sẽ chuyển đi mà hình như đến nhà Trường thì phải…!!
Quân tính toán.
_Cảm ơn Dì, cháu nghĩ là cô ấy sẽ không đi đâu được nữa vì nếu cháu muốn giữ thì dù cô ấy có muốn chạy cũng chạy không thoát…!!
_Dì hy vọng là cháu làm được những gì mà cháu nói vì còn Trường ở đây, cậu ta sẽ không dễ dàng để cháu bắt nạt em gái của cậu ta đâu…!!
_Cháu hiểu, Dì yên tâm mọi việc cháu đã tính hết cả rồi…!!
_Nói thế nào thì ngày mai cháu cũng nên đến sớm, nếu cô ấy mà đi mất, cháu sẽ không giữ lại được nữa đâu. Dì còn nghe cô ấy nói, ngày mai hai anh em sẽ đi làm xét nghiệm để tiến hành phẫu thuật, có thể lần này Trường sẽ về Úc làm phẫu thuật, Diễm, Hồng, ông Hải cũng đi theo, sau khi Trường hồi phục, Diễm và ông Hải sẽ bay sang Mỹ….!!
Quân tức giận, bây giờ Trường và Diễm đã nhận nhau làm anh em nên Trường không còn lý do gì để từ chối không nhận một quả thân của Diễm, Diễm cũng không còn lý do gì để ở lại đây, xem ra hai anh em định bỏ đi thật.
Nắm chặt tay, Quân gằn giọng.
_Cháu đâu dễ dàng để họ đi như thế. Ngày mai họ muốn dọn đi hãy để cho họ dọn đi, cháu sẽ không giữ họ ở lại nữa, còn cô ta, cháu muốn cô ta phải trả giá cho những gì mà cô ta gây ra cho cháu, cháu muốn xem khi cô ta biết hết được sự thật cô ta sẽ phải van xin cháu như thế nào….!! 
Bà Hoa cảm thấy sợ hãi, khi Quân tức giận hay là muốn trả thù ai đó thật đáng sợ. Một con người thông minh nếu làm việc tốt sẽ có rất nhiều người được nhờ, còn nếu người đó làm việc xấu sẽ có rất nhiều người phải nhận lấy khổ đau, và bất hạnh.
Cúp máy, Quân hầm hầm đi vào trong, lúc đầu mới đến Quân đã không vui, bây giờ nghe xong cuộc điện thoại của bà Hoa, Quân càng buồn hơn, xem ra trong lòng Diễm, Quân mãi mãi chẳng là gì, mãi mãi chỉ là một kẻ đáng ghét, một kẻ đáng thương mà thôi.
Dù cố tỏ ra lịch sự, Quân cũng chịu không nổi nữa, Quân bảo Loan.
_Anh xin lỗi, anh phải về trước đây, em cáo lỗi với mọi người hộ anh…!!
Loan buồn rầu hỏi.
_Anh có việc gì à….??
_Cũng không có gì quan trọng lắm, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi nên muốn về nhà nghỉ ngơi sớm…!!
_Em hiểu anh đi đi …!!
_Em sẽ không giận anh chứ…??
Loan cười buồn.
_Em làm sao dám giận anh, anh đến đây cùng em dự tiệc của bạn em là em đã mừng rồi, em giận anh làm gì….!!
_Nếu thế anh đi trước đây…!!
_Vâng, chào anh…!! 
Quân ra về, Loan đứng lặng nhìn theo, Loan biết Quân không bao giờ yêu Loan hay để ý đến Loan, dù Loan có xinh đẹp, có tài giỏi, nhà Loan có giàu có hay có thế lực như thế nào, đối với Quân, mọi thứ đó đều vô ích, Quân chỉ yêu một mình Diễm, lúc nào trong lòng Quân cũng chỉ có một mình Diễm mà thôi.
Gạt lệ trên má, Loan đi vào trong, từ lúc Quân rời khỏi, Loan không thể tập trung làm được gì, cuối cùng Loan cũng cáo từ ra về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.