Vừa nhìn thấy Quân ở ngoài cổng bệnh viện, Diễm chưa kịp chào, Trường đến. Diễm rơi vào cái mớ bòng bong, bây giờ đã nhớ được mình là ai tình cảm dành cho Trường trở về con số ban đầu, nghĩa là chỉ có thích mà không có yêu, cảm xúc vừa qua là gì Diễm cũng không tài nào lí giải nổi.
Đã hứa với lòng là sẽ làm theo lời ông Hải nên Diễm đi theo Quân, Trường đâu có chịu như thế, nắm tay Diễm, Trường nói.
_Em đi theo anh….!!
Hất tay Trường ra, Diễm cáu.
_Tôi không đi, anh làm ơn để cho tôi yên…!!
Trường kêu khổ.
_Em làm sao thế, anh có làm gì có lỗi với em đâu….!!
Diễm nhếch mép.
_Cũng phải trong lòng anh, anh hại tôi mất mặt với bố mẹ anh Quân, hại bố tôi suýt chết vẫn chưa là gì với anh….!!
Trường phân trần.
_Không phải do anh cố ý, anh chỉ nhất thời hồ đồ thôi…!!
Xua tay Diễm nói.
_Bây giờ anh nói gì cũng vô ích, tôi không muốn gặp lại anh, tôi không muốn phải hận thù, căm hận ân nhân cứu mạng mình, mong anh hiểu cho tôi….!!
Trường khổ sở.
_Sao em nỡ đối xử lạnh nhạt với ân nhân của em như thế…??
_Chính vì anh là ân nhân của tôi, nên tôi mới không muốn gặp mặt anh trong khi tôi đang cáu giận, tôi muốn được bình yên để tĩnh tâm lại, anh nên hiểu đó…!!
_Nhưng anh không thể không gặp mặt em…!!
Diễm tức giận hỏi.
_Tại sao….??
_Anh nhớ em, em cũng biết điều đó chứ….??
Hết chịu nỗi, lôi giật Diễm lại, Quân gằn giọng.
_Đề nghị cậu nên ăn nói tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728174/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.