Quân ngủ say như chết, nhìn Quân ngủ trông thật dễ thương, Diễm rụt rè sờ nhẹ lên má Quân, mặt Diễm đỏ bừng, ngại ngùng Diễm vội rụt ngay tay lại, Diễm không ngờ Diễm có thể làm như thế.
Không ngờ hành động lén lút của Diễm bị Quân phát hiện, mở bừng mắt ra, Quân tức giận hỏi.
_Cô đến đây làm gì….??
Diễm luống cuống.
_Em….em xin lỗi. Em sẽ đi về ngay….!!
Diễm vội đứng dậy, bước thật nhanh ra cửa.
_Dầm…..!!
Cánh cửa bị đóng thật mạnh, Diễm mở to mắt nhìn Quân, trông Quân bây giờ đáng sợ quá, Diễm hốt hoảng.
_Anh tránh ra cho em đi về….!!
_Cô nên hiểu nhà này không chào đón một người như cô…!!
_Em hiểu, lẽ ra em không nên đến đây, em hứa từ nay em sẽ không bao giờ đặt chân tới nhà anh nữa….!!
_Em hy vọng là có thể tha thứ cho em, thật lòng em không bao giờ có ý làm tổn thương anh, lại càng không muốn nhìn thấy anh đau lòng vì em….!!
Quân mai mỉa.
_Cô cao giá quá nhỉ, cô có biết tôi hận cô như thế nào không, tôi chỉ hận là tôi không thể giết chết được cô….!!
_Từ trước đến nay tôi chưa từng yêu ai như yêu cô, càng yêu cô tôi càng hận cô….!!
Nước mắt tràn mi, Diễm run giọng.
_Xin anh đừng hận em, đừng khinh ghét em, em sẽ cố gắng đền bù những gì mà em đã gây ra cho anh….!!
_Cô nghĩ là cô có thể lấy cái gì của cô để đền bù cho tôi, trái tim, cơ thể của cô hay là tài sản của gia đình cô….!!
_Anh…anh….!!
_Sao cô không nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728162/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.