Thằng bé lầm lũi tiến lại về phía Trường, Trường kinh ngạc hỏi nó. _Anh có quen biết nhóc không….?? Nó lắc đầu, đưa cho Trường một tờ giấy, nó bảo. _Có một chị nhờ em chuyển cái này cho anh….!! Nói xong, nó lững thững bỏ đi, Trường đoán cô gái nhờ thằng nhóc đưa tờ giấy cho mình là Diễm, ngoài Diễm ra không ai có thể nghĩ ra được cách này. Hồng nén lòng ghen tức lại, Hồng cũng muốn biết trong thư Diễm viết gì. “Anh Trường…!! Em nên buông tay đi đúng không anh, em hiểu cái gì không thuộc về mình thì mãi vẫn không bao giờ có được. Em yêu anh, thích anh đó là sự thật, cảm giác này không bao giờ có thể là giả dối, người ta không thể ép mình yêu người khác, nghĩ đến người khác nếu như không có tình cảm thực sự, em yêu anh, thích anh mặc dù không được anh đáp lại nhưng em sẽ không bao giờ hối hận. Người ta nói từng ngày được nếm trải cảm giác chờ đợi, được nếm trải trái đắng của tình yêu cũng là một thứ hạnh phúc, em luôn muốn một lần được nghe anh nói câu anh yêu em nhưng mà xem ra em không thể chờ đợi được nữa rồi. Em phải ra đi thôi, mấy ngày nữa, em sẽ bay sang Mỹ, em sẽ ở hẳn bên đó, em sẽ không trở về nữa, bố em nói đúng đã đến lúc em nên tỉnh lại, em không nên tự lừa dối mình nữa, anh không phải là chồng của em, em cũng không phải là vợ của anh, cảm ơn anh vì trong một tháng vừa qua anh đã cho em cảm giác được đóng vai một người vợ của anh, cảm giác đó thật hạnh phúc, thât ấm áp, em không ngờ khi mình có một người đàn ông để chờ mong, để yêu, để làm nũng lại tuyệt như thế. Có lẽ trong suốt cuộc đời này em sẽ không thể tìm được một người đàn ông nào như anh nữa, em sẽ giữ mãi hình bóng anh trong tim em, giữ mãi những kỉ niệm đã có giữa hai ta trong kí ức, em xin lỗi anh, thành thật mong anh tha lỗi cho em, em ngu ngốc, em khờ dại quá, lẽ ra ngay từ đầu em phải nhận ra anh không hề yêu em, không hề thích em, em đã quá hy vọng vào tình cảm của anh. Nhưng từ nay em sẽ học cách sống mà không có anh bên cạnh, học cách tự bảo vệ lấy mình, em sẽ không dám đến làm phiền anh nữa, em biết em nên đi, nên rời xa anh, nên để cho anh cảm thấy dễ thở, em không nên phá vỡ tình cảm tốt đẹp của anh và chị ấy, em nhận ra chị ấy cũng yêu anh nhiều như em yêu anh, so với chị ấy, em không là gì cả, chị ấy có thời gian ở bên anh nhiều hơn em, chị ấy hiểu anh hơn em, em nên rút lui đi đúng không anh…??? Em sẽ luôn cầu chúc cho anh được hạnh phúc, luôn cầu chúc mọi điều tốt đẹp đến với anh, dù em đi đâu, hay làm gì, em cũng luôn nhớ về anh. Anh hãy chuyển lời xin lỗi của em đến chị ấy, anh hãy nói với chị ấy là, em là một cô gái bất hạnh, một kẻ chiến bại trong tình yêu, nhưng em sẽ không buồn, em sẽ không khóc, em không bao giờ có ý dành giật anh từ tay của chị ấy. Hãy nói với chị ấy là em chúc hai người mãi hạnh phúc, mãi yêu nhau, khi nào hai người kết hôn nhớ gửi thiệp cưới cho em, có thể em không đi được nhưng em sẽ gửi quà chúc mừng hai người. Em mong anh đừng khinh ghét em, đừng giận em, dù anh không thể chấp nhận tình cảm của em, em mong anh nhận em làm một cô em gái của anh, anh nhé….!! Tạm biệt anh….!!” Trường buông rơi bức thư xuống giường, Hồng vội cầm lên đọc, Hồng kinh ngạc, mắt đỏ hoe, Hồng tưởng Diễm là một cô gái không hiểu chuyện nhưng thật không ngờ, Diễm lại một cô gái biết điều như thế, xem ra so với Diễm, Hồng không thể so sánh được, vì Diễm yêu Trường là luôn mong Trường được hạnh phúc, luôn được mỉm cười, còn Hồng, Hồng yêu Trường, Hồng lại luôn mong chiếm được Trường là của riêng một mình Hồng. Cả hai im lặng không nói gì với nhau, trong lòng Trường bây giờ đang dậy sóng, Trường bực mình nghĩ. _Nếu mình mà yêu con nhóc này thật, chắc là mình cũng phải phát điên vì tình cách nắng mưa thất thường của cô ta…!! _Mình bảo cô ta mình không phải là chồng của cô ta thì cô ta cố tình bám lấy mình, cố tình phủ nhận mọi bằng chứng do mọi người đưa ra, bây giờ cô ta nói bỏ là bỏ, hay thật, mình đúng là chịu thua con nhóc này….!! Trường cố an ủi bản thân. _Nếu cô ta đã nhận ra mình không phải là chồng của cô ta thì càng hay chứ sao, bây giờ mình có thể yên tĩnh, có thể nghỉ ngơi mà không sợ bị cô ta làm phiền nữa…!! Nhưng Trường không cảm thấy vui chút nào mà ngược lại lòng Trường càng buồn thêm, nỗi uất hận trào dâng, bây giờ Trường không còn muốn đi tìm Diễm nữa, Trường đoán nếu Diễm có thể viết một bức thư dài như thế chứng tỏ Diễm chỉ ở quanh quẩn ở đây thôi, nên Trường yên tâm nằm xuống. Ánh mắt Trường hằn lên một nỗi đau, mặc dù lòng muốn giữ Diễm ở lại nhưng lí trí Trường bảo Trường hãy để cho Diễm đi, vì kế hoạch trả thù của Trường đã thực sự bắt đầu, nếu Diễm ở lại Trường sẽ không làm được gì, Trường cũng không muốn Diễm chứng kiến hết tất cả mọi chuyện. Hồng định lên tiếng nhưng thấy Trường nhắm mắt như muốn ngủ, Hồng lại thôi, cả hai đang theo đuổi những ý nghĩ khác nhau. Đúng là Diễm không đi đâu cả, khi ông Hải ra xe, ông muốn nhờ cảnh sát đi tìm Diễm, Diễm đã ngoan ngoãn ngồi trong xe rồi. Ông Hải vừa nhìn thấy con gái, ông vui mừng hỏi. _Con đã đi đâu hả….?? Con có biết bố và bác quản gia lo cho con như thế nào không….?? Diễm gượng cười nói. _Con xin lỗi, con chỉ đi ra ngoài một chút thôi….!! Ông Hải kinh ngạc nhìn Diễm không chớp, ông sung sướng nói. _Con…con vừa gọi bố là gì…?? Diễm cười. _Bố là bố của con, con phải gọi bố là bố của con chứ, không lẽ bố muốn con gọi bố là chú mãi…?? Ông Hải ôm chầm lấy con gái, ông hỏi. _Con…con đã nhớ ra được, con là ai rồi à…?? Diễm lắc đầu. _Con vẫn chưa nhớ được con là ai nhưng tình cha con làm sao mà cắt đứt được, con đã xem hết mấy cuốn album gia đình, con đã đọc nhật kí do con viết, tuy là con chưa thể nhớ hết nhưng con biết bố là bố của con, gia đình mà con đang sống là gia đình con….!! _Tại sao con không nói cho bố biết sớm, tại sao đến bây giờ con mới nói…?? _Con xin lỗi nếu không có chuyện anh Trường yêu một người con gái khác, chắc là con vẫn còn chưa muốn nói sự thật này cho bố biết nhưng bây giờ con hiểu rồi, con không thể tiếp tục lừa dối con hơn nữa….!! _Anh ấy không phải là chồng của con, anh ấy chỉ là ân nhân cứu mạng, chỉ là một chàng trai con yêu đơn phương mà thôi…..!!! _Con biết là sẽ rất khó để quên anh ấy nhưng con sẽ cố, con đồng ý đi bay sang Mỹ chữa bệnh, và nếu có thể con không muốn trở về đây nữa….!! Ông Hải vui mừng vì cuối cùng con gái ông cũng chịu hiểu cho ông, nó không còn trách móc ông và không còn chống đối ông nữa, ông Hải chưa có lúc nào ông lại thấy nhẹ nhõm như lúc này, tách được Trường ra khỏi Diễm khiến lòng ông thanh thản, ông biết Trường không phải là một chàng trai đơn giản, ông sợ Trường sẽ làm hại con gái ông, tuy là Trường cứu mạng Diễm, có để ý đến Diễm nhưng hận thù trong mắt Trường quá sâu, ông không thể đánh đổi tương lai, hạnh phúc của con gái ông vào tay Trường. Ông nhẹ giọng nói. _Bố sẽ thu xếp cho con được bay sang bên kia sớm, lần đi này do bố bận nên bố không thể đưa con đi được, để Quân thay bố đưa con đi được không…!! _Vâng….!! _Mình về nhà thôi con…!! Trên đường về Diễm không nói một câu nào, Diễm đang hồi tưởng lại những kí ức đã có với Trường, chỉ trong một tháng ngắn ngủi được đóng giả làm vợ Trường lại khiến Diễm vui vẻ, hạnh phúc, và khó quên như thế, hai dòng lệ lăn dài trên má, Diễm biết tình cảm Diễm dành cho Trường là thật, Diễm nghĩ Diễm đã yêu Trường mất rồi. Nửa tháng sau đó, ngày nào Diễm cũng đến thăm Trường nhưng Diễm tuyệt đối không nói một câu gì với Trường, Diễm tỏ ra lạnh lùng và xa cách, thái độ của Diễm khiến Trường khó chịu, hết chịu nổi Trường quát. _Nếu cô mà còn tiếp tục như thế thì cô về đi, tôi không cần cô phải đến đây thăm nom tôi nữa….!! Diễm lạnh lùng. _Tôi làm thế chỉ vì bổn phận, chẳng phải anh cũng mong tôi đối xử với anh như thế này sao….?? _Dù là tôi mong cô không coi tôi là chồng của cô, cô cũng không nên đối xử với tôi như kẻ thù, tôi có làm gì có lỗi với cô đâu…!! Diễm cười khẩy. _Xem ra anh đúng là một con người khó chiều, tôi đã làm theo nguyện vọng của anh lẽ ra phải vui mới đúng, tôi không hiểu tôi còn làm gì phật ý anh nữa….!! Diễm hỏi. _Anh có muốn ăn gì nữa không….?? _Không…!! _Nếu thế tôi về đây….!! _Khoan đã….!! _Còn gì nữa….!! Trường ngập ngừng. _Bao…bao giờ cô đi….!! _Ngày mai….!! Trường đã dằn vặt bản thân rất nhiều, từ khi nhận được lá thư do Diễm viết, không ngày nào là Trường không nghĩ đến Diễm, không ngày nào là Trường không bị mâu thuẫn, Trường luôn phải lựa chọn giữa việc trả thù và không trả thù, giữa việc có nên yêu Diễm hay không nên yêu Diễm. Chỉ cần nhắm mắt lại hình ảnh của Diễm lại hiện lên trong tâm trí Trường, nhưng bên tai Trường lại luôn văng vẳng hai từ “trả thù”, Trường đã dành mười bốn năm ăn, ngủ, đi làm, sống với thù hận, Trường không thể từ bỏ, cũng không thể buông tay, Trường đành nuốt lệ, đành gạt bỏ tình cảm đang nảy sinh trong lòng để hoàn thành mong ước của đời mình, một mong ước thật tàn bạo, thật xấu xa. Diễm quay mặt bước đi, đôi mắt đỏ hoe, Diễm mong Trường gọi Diễm quay lại, mong Trường bảo Diễm đừng đi, đừng rời xa Trường nhưng Trường không nói gì cả, Diễm chầm chậm bước ra khỏi phòng bệnh. Khi cánh cửa khép lại, Trường cảm tưởng bầu trời xung quanh Trường đang tối đen lại, cảm thấy buồng phổi của mình đang bị bóp nghẹn, mắt đỏ hoe, đôi tay dơ ra, chân muốn chạy thật nhanh ra cửa, Trường muốn nắm lấy tay Diễm, muốn ôm Diễm, muốn nói với Diễm là Trường sẽ từ bỏ, Trường sẽ không trả thù nữa nhưng Trường không thể, Trường không thể buông tay. Hai tay ôm đầu, Trường ngồi im trên giường, khuôn mặt Trường đã tái nay lại càng tái, trái tim đã đau nay lại càng đau, niềm vui sống vừa có đã bị dập tắt, mắt vằn lên, đôi môi mím chặt, Trường khinh khỉnh nghĩ. _Mình là một kẻ bất hạnh, một kẻ chẳng ra gì, tại sao mình lại có thể thích con gái của người đã hại chết cha mẹ mình, tại sao mình có thể làm như thế….!! Trường phải sỉ vả bản thân, Trường mới không chạy theo lôi Diễm lại, mới không dám bảo Diễm đừng rời xa Trường. _Mày không thấy có lỗi với bố mẹ đã chết của mày hay sao….?? Mày không nghĩ đến lí do tại vì sao họ lại chết thảm như thế hay sao….?? Tại sao cho đến lúc này mày vẫn còn nghĩ đến cô ta, tại sao mày lại xả thân để cứu cô ta bất chấp cả tính mạng của mày, tại sao mày lại làm như thế, tại sao….?? Không có ai trả lời Trường, mà cũng không ai có thể trả lời thay cho Trường, chỉ có trái tim Trường biết, chỉ có con timTrường mới hiểu vì sao lại như thế. Diễm khóc, lau hai dòng lệ trên má, cố gắng an ủi và trấn tĩnh bản thân, Diễm nói. _Cố lên, tao tin là mày làm được, đây chỉ là mối tình đầu của mày thôi, tao tin là mày có thể tìm cho mày một tình yêu khác…!! _Trên đời này thiếu gì chàng trai, mất anh ta đâu có nghĩa là không còn ai yêu mày nữa, chẳng phải bên cạnh mày còn có anh Quân hay sao…?? _Mày nên vui mừng, nên cố quên hắn đi, hắn không yêu mày, không thích mày, hắn đã có người yêu rồi….!! Diễm gặp Hồng ở chân cầu thang. Hồng bảo. _Chị có chuyện cần nói với em…!! _Vâng…!! Cả hai đưa nhau ra một cái quán gần bệnh viện, Diễm giục. _Chị có chuyện gì thì mau nói đi, ngày mai em đi rồi nên em cần về nhà sắp xếp lại vài thứ….!! _Có thật là em từ bỏ Trường dễ dàng như thế không…?? _Thật…!! chị không tin em à…?? Hồng lắc đầu. _Chị không tin vì chị nghĩ, khi đã yêu ai rồi thì chỉ mong người đó mãi mãi thuộc về mình, nếu em yêu Trường làm sao em có thể nói bỏ là bỏ được…!! _Không có gì là khó hiểu cả, trong mối tình này, em và chị là hai người phụ nữ yêu anh ấy, nhưng anh ấy không yêu em, người anh ấy chọn là chị, em ở bên cạnh anh ấy thì em có được lợi ích gì đâu, em không có được trái tim của anh ấy, nếu em còn cố, em sẽ làm cho cả ba đau khổ, anh ấy là ân nhân cứu mạng của em, em không muốn nhìn ân nhân của mình phải thất vọng, hay oán trách em, em không làm như thế được….!! Hồng bật cười. _Xem ra so với em, chị thấy mình nhỏ bé quá…!! _Chị nói sai rồi, so với chị, em mới thật sự cảm thấy mình chẳng là gì cả, em chỉ là một con bé con, em còn quá nhỏ để hiểu em nên làm gì cho anh ấy, em có thể giúp ích được gì cho anh ấy, chị thấy đấy ở bên cạnh em, anh ấy không có phút giây nào được bình yên, lần nào cũng xẩy ra chuyện, anh ấy đã mấy lần suýt mất mạng vì em, em làm sao có thể nhẫn tâm nhìn tương lai, sự nghiệp, tính mạng của anh ấy vì em có thể mất bất cứ lúc nào….!! _Chị là một cô gái tốt, chị yêu anh ấy, hiểu anh ấy, chị luôn mang lại bình an cho anh ấy, nên người mà anh ấy cần là chị, em tin chị hợp với anh ấy hơn em ….!! Hồng im lặng không nói gì, khoắng li cà phê sữa, Hồng thở phào nhẹ nhõm, vì Diễm đã tự động rút lui, ngay cả Trường cũng dửng dưng như không có chuyện gì, nên Hồng không cần phải lo lắng, hay phải ghen tuông sợ mất Trường nữa. Nhưng chính thái độ dửng dưng của Trường khiến Hồng đâm ra nghi ngờ khả năng phán đoán của bản thân. Hồng tự hỏi là tại sao ngày mai Diễm đi rồi mà Trường lại không lên tiếng giữ Diễm ở lại, tại sao đột nhiên hai người lại đối xử lạnh nhạt với nhau. Trường thật sự có tình cảm với Diễm không…?? Nếu mà không có thì Trường để cho Diễm ra đi là lẽ đương nhiên, còn nếu có tại sao Trường không giữ Diễm ở lại, Trường làm như thế là có mục đích gì….?? Bao nhiêu câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu Hồng, nhưng Hồng không làm sao tìm ra được đáp án vì Trường là người ít nói, mà một khi đã nói Trường chỉ toàn nói những câu trêu tức và móc họng người khác, ít khi nào bộc lộ thật sự tình cảm của bản thân. Hồng đã quen biết Trường tám năm mà vẫn không hiểu được Trường đang nghĩ gì và đang muốn gì. ___________
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]