Nói xong câu đó, Diễm bắt đầu cúi xuống tìm xung quanh khu vực cạnh phòng hắn, Diễm vạch từng bụi cây, ngọn cỏ, tìm mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy đâu, Diễm thở dài chán nản, miệng lẩm bẩm.
_Hay là mình đánh rơi ở đây nhưng bị người ta thấy hay nên đã nhặt mất rồi....!!
_Mình có nên nhờ quầy tiếp tân thông báo cho mọi người ở đây biết không nhỉ....??
_Nếu làm thế mình sợ họ cười mình, họ sẽ bảo mình là chỉ vì một con gấu bông nhỏ nhoi lại làm to chuyện lên....!!
Mệt mỏi Diễm ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt buồn rười rượi, hắn quan sát Diễm từ nãy đến giờ, hắn không ngờ Diễm lại quan trọng hóa vấn đề như thế hắn tưởng sau một hồi tìm kiếm không thấy Diễm sẽ bỏ cuộc nhưng mà không, Diễm vẫn tiếp tục tìm.
Hắn thấy hắn hơi ác, Diễm vẫn chưa khỏi ốm, bắt Diễm lục tìm từ nãy đến giờ trong khi hắn vẫn còn đang giữ con gấu, vén chăn lên, hắn cầm con gầu bông, chìa nó trước mặt Diễm, hắn hỏi.
_Có phải là con này không....??
Diễm reo lên.
_Đúng rồi....!! Mừng quá....!!
Diễm vội cầm lấy nó, Diễm cười sung sướng, Diễm vui mừng hỏi.
_Anh tìm thấy nó ở đâu....??
Trường lúng túng.
_Tôi....!!
Diễm đưa con gấu bông cho Trường, Diễm nói.
_Tặng anh, tôi hy vọng nó có thể làm được một cái gì đó cho anh...!!
_Anh hãy nhớ là dù có chuyện gì xảy ra thì hãy luôn mỉm cười, vì chỉ cần cười lên mọi chuyện sẽ tốt đẹp, chỉ cần cười lòng anh sẽ thấy thanh thản, chỉ cần cười anh sẽ không cô đơn....!!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/728138/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.