Ngồi trong phòng làm việc nhưng đầu óc hắn để đâu đâu, hắn không hề mở ra một trang giấy nào, không hề đọc một tệp hồ sơ nào, hắn không làm gì cả.
Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã sống trong sự hận thù, sống trong sự ghẻ lạnh của mọi người, hắn mất bố mẹ khi hắn còn là đứa trẻ mới có mười hai tuổi, độ tuổi còn quá nhỏ để hiểu thế nào là mất mát, thế nào là đau khổ, độ tuổi còn quá nhỏ để mất cả cha lẫn mẹ.
Khi bố mẹ hắn mất, hắn được đưa vào trại trẻ mồ côi, trước lúc bố hắn mất, bố hắn có để lại cho hắn một cái hộp, trong đó ông đã giải thích cho hắn hiểu vì sao ông lại chết, vì sao mẹ của hắn lại tự sát.
Lòng căm thù trong hắn lúc nào cũng sục sôi, cả tuổi trẻ và tuổi thơ của hắn là những ngày tháng cơ cực, hắn không hề có một nụ cười, không được hưởng hạnh phúc, mà nếu có thì nó ngắn ngủi quá, bố mẹ hắn mất đã lấy đi tất cả niềm vui, hạnh phúc và lòng tin của hắn vào cuộc đời này, hắn không tin ai cả, không muốn yêu ai cả, hắn luôn nhìn đời, quan sát người khác bằng con mắt nghi ngờ và hận thù.
Đến năm hắn mười ba tuổi hắn được người ta nhận nuôi, bố mẹ nuôi của hắn là một cặp vợ chồng người Đức, họ hết lòng yêu thương hắn, họ coi hắn như con đẻ của họ, họ chăm sóc hắn, cho hắn được ăn học đàng hoàng.
Tuy là sống sung sướng, được người khác yêu thương, trân trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong/257174/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.