Tới bệnh viện tôi quên cả cảm ơn Viễn, một mình chạy như bay đến phòng cấp cứu. Nhìn thấy mẹ đang đứng run rẩy, tôi chạy nhào đến chỗ bà.
- Mẹ, cu Min đâu, cu Min đâu mẹ?
Mẹ tôi nắm lấy tay tôi:
- Đang còn trong đó, mẹ lo quá Giao ơi, thằng bé đang chơi tự dưng khóc ré lên, xong là bỏ bú bỏ ngủ. Mẹ... mẹ tưởng do con nó sốt, nên cho uống hạ sốt.. ai ngờ...mẹ sợ quá Giao ơi.. tại mẹ không biết giữ cu Min, tại mẹ..
Nhìn thấy mẹ tôi vì lo sợ mà tự oán trách mình, lòng tôi lại đau đớn. Cu Min bệnh, đâu ai muốn, huống chi mẹ tôi là người chăm thằng bé mỗi ngày, bà phải gọi là thương thằng bé lắm..
- Giao, thằng bé đã ổn chưa?
Tiếng của Viễn khiến tôi giật mình, tôi quay lại sau lưng, lắc đầu:
- Chưa, vẫn chưa ra ngoài..
Mẹ tôi hốt hoảng, bà khó tin:
- Viễn, sao con cũng ở đây?
Viễn chào mẹ tôi, anh trả lời:
- Vâng, khi nãy con gặp Giao trước cổng trường, thấy cô ấy hoảng loạn quá nên con đưa đến giùm. Mẹ.. à bác..bác không sao chứ?
Mẹ tôi gật đầu, bà lại nhìn sang tôi, ý như hỏi chuyện gì đang xảy ra..Tôi không nói gì, để sau hãy nói.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị y tá tháo khẩu trang, kêu to:
- Bệnh nhi Gia Minh, ai là người thân của Gia Minh?
Là tên cu Min, tôi chạy vội đến:
- Tôi, tôi là mẹ thằng bé, con tôi sao rồi bác sĩ?
Vị y tá gật đầu:
- Gia Minh sốt nhiễm khuẩn, may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-chong-tran-phan-truc-giang/114085/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.