Edit: Maushi 
Beta: Tự Trầm Tuyết 
——— Cập nhật 11.16 ——— 
75. 
Bà Dạ không hổ là người phụ nữ đã sinh ra Dạ Trục Tước. 
Không hề hoảng loạn trong tình huống này. 
Đầu tiên bà nhẹ nhàng xoa đầu đóa sen trắng nhỏ Tô Ninh đã bị cuộc sống tra tấn: "Ninh Ninh, đừng khóc nữa, sẽ mau chóng khỏi thôi, không ai có thể cướp đi anh Dạ của cháu, hiểu không? " 
Sau đó quay đầu nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, khóe miệng hạ xuống, tốc độ thay đổi của vẻ mặt có thể coi là người kế thừa tốc độ đổi mặt nạ của kinh kịch Tứ Xuyên: "Tô Mã Lệ, thế này là thế nào?" 
Tôi tưởng chừng như nước mắt lưng tròng. 
Thật vui mừng. 
Bà Dạ. 
Hình tượng của bà ổn định làm người ta thật yên tâm. 
76. 
Nhưng em gái có thể chị gái cũng có thể, tại sao lại không gọi người ta là Lệ Lệ? 
Người ta không đẹp sao? 
... 
Ôi. 
Đáng ghét. 
Bị Dạ Trục Tước đồng hóa lah. 
77. 
Tôi đem câu chuyện ngắt đầu bỏ đuôi mà thuật lại một lần nữa. 
Chủ yếu là ngắt đầu, sợ bà Dạ sẽ ngất xỉu vì nghe được chiến tích hiển hách của cậu con trai cưng cao quý khi không chỉ tự cởi đồ mà còn trộm học mấy lời thả thính trần tục. 
Thuận tiện bỏ chút đuôi. 
Sợ bà Dạ và Tô Ninh biết rằng Dạ Trục Tước trở nên như vậy là do tôi để lại cho anh ta bóng ma tâm lý sẽ tức giận muốn chết. 
Sau đó véo tôi tới ngất đi. 
78. 
Mặc dù tôi đã thuật lại rất đơn giản nhưng bà Dạ trông như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-choi-toi-khong-co-cua/988760/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.