Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
——— TÔI ——— TỚI ——— THÊM ——— DIỄN ——— ĐÂY ———!
8.
Chúng tôi đã có một phút mặc cả theo kiểu chợ búa.
Ồ, chủ yếu là tôi đang tự giảm giá.
Một phút sau, Dạ Trục Tước nghiến răng nói: "Cô gái, tôi khuyên cô không nên thách thức điểm mấu chốt của tôi."
Tại sao tổng tài bá đạo các anh lại làm như vậy, làm ăn không thành thì đe dọa tính mạng người ta.
Tôi đấu tranh tới cùng: "...Giá cả dễ thương lượng, dễ thương lượng."
Dạ Trục Tước chế nhạo.
Điện thoại truyền đến tiếng động cơ nổ máy.
Ồ hố, hết rồi.
9.
Dạ Trục Tước bắt đầu con đường ngược tâm ngược thân tôi.
Tôi rất buồn.
Miễn là Tô Ninh sẵn sàng đóng góp một ít tiền cho cuộc sống giàu có lâu dài của tôi, mọi chuyện sẽ không thành thế này.
Tôi cúi đầu nhìn Tô Ninh: "Xem qua "Tiểu thời đại" chưa?"
Tô Ninh: "?"
Tôi chân thành nói: "Tình yêu không cần vật chất thì chỉ là một nắm cát, không cần gió thổi, đi hai bước liền bay."
Tô Ninh: "???"
10.
Mặc dù Tô Ninh không hiểu biết nhiều về tài chính, nhưng đẳng cấp của đóa sen trắng lại rất cao.
Khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất dễ nhận ra của vị tổng tài bá đạo Dạ Trục Tước, cô ta mang một chiếc mặt nạ mong manh và dịu dàng lên mặt, quỳ xuống bên cạnh tôi, thân thiết với tôi giống như chúng tôi chỉ đang thảo luận về việc tóc có bị chẻ ngọn hay không.
Nhưng nếu quan sát kỹ, bạn sẽ thấy cô ta rất ôn nhu lại mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-choi-toi-khong-co-cua/988751/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.