Chương trước
Chương sau
Tác giả: Dục Hiểu
Editor: Trẫm chứ ai!!
Beta: Ba con mèo
Nhìn bên tai Diệp Ngôn Tích đỏ bừng, Cố Thừa Vọng hưng phấn đến độ sắp chạy xuống dưới lầu chạy vài vòng. Giây phút nhìn thấy bụng của cậu, Cố Thừa Vọng cũng không biết tại sao biết ngay là cậu mang thai. Hơn nữa còn liên tưởng đến đoạn thời gian nôn mửa kỳ lạ lần trước, lập tức liền khẳng định chuyện này. Cố Thừa Vọng khiếp sợ qua đi chính mình không thể nén nổi vui sướng. Nhìn bụng cậu, hắn đoán được hẳn đã được một thời gian rồ. Vậy mà người này lại không nói tiếng nào...
Nếu như không phải bị mình phát hiện, có lẽ nó được sinh ra đến Cố Thừa Vọng cũng không biết mình có con. Nghĩ đến hình ảnh này, trong lòng liền có loại cảm giác nói không rõ.
Nhưng mà, nếu như vị tiểu thiếu gia này lừa gạt mình, Cố Thừa Vọng tự nhiên được phải "khi dễ" lại một chút.
" Không phải tôi, chẳng lẽ là Lê Ngự Hành? " Lúc trước chỉ nghe cậu gọi là Lê ca ca, Cố Thừa Vọng tự mình vụng trộm tra được tên người kia.
Không ngờ hắn lại nói cha đứa nhỏ là Lê Ngự Hành. Trong lòng Diệp Ngôn Tích vừa chua xót vừa tức, tại sao có thể ngu ngốc như vậy?!
" Của Lê ca ca thì sao. " Diệp Ngôn Tích giận dỗi đáp lại.
" Được, tôi hiểu rồi. " Nghe thấy lời cậu nói, Cố Thừa Vọng lộ ra vẻ mặt có chút thất vọng, cầm lấy hành lý bên cạnh làm bộ phải rời đi. (Đạo diễn: " Cắt! Ảnh đế Cố diễn rất tốt! Ra đây nhận cơm hộp đi (ノ' з ')ノ)
Diệp Ngôn Tích vừa thấy thế thì cuống lên, cái tên ngu xuẩn này vậy mà lại muốn đi! Ngay khi Cố Thừa Vọng vừa quay người, Diệp Ngôn Tích hít sâu một hơi, xiết chặt nắm đấm lấy hết dũng khí, từ phía sau lưng ôm lấy cái thân ảnh cao lớn kia, cơ hồ là dùng sức hét lên lời mà cậu đã che giấu bấy lâu ở trong lòng, " Cố Thừa Vọng!! Tại sao tôi lại thích cái tên ngu ngốc như cậu chứ!! "
Nghe thấy lời Diệp Ngôn Tích nói, Cố Thừa Vọng hơi cúi đầu xuống, bởi vì đưa lưng về phía Diệp Ngôn Tích cho nên cậu không nhìn thấy nét mặt của hắn, đành phải khẩn trương nhắm chặt mắt. Cậu không có cách nào đối mặt, từ sau lần thực hiện kế hoạch trộm chơi hai nghiệt căn của người này, lại thêm một lần nữa làm một việc rất kích động. Đương nhiên, cũng là việc cần có nhiều dũng khí nhất.
Nếu như không thành công, đời này Diệp Ngôn Tích cậu sẽ không thổ lộ với bất cứ người nào nữa.
Nhưng Diệp Ngôn Tích lại không biết, ngay tại nơi cậu không nhìn tới. Trên mặt Cố Thừa Vọng hiện lên không phải khiếp sợ, mà là mỉm cười. Cái loại mỉm cười mang theo một chút hơi thở phúc hắc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc giờ phút này, tên ngốc này lòng tự trọng mạnh mẽ, ngạo kiều. Nếu như không có cái gì trực tiếp kích thích đến cậu, khiến cho cậu nhận rõ nỗi lòng của mình, cậu sẽ không thể nào chủ động nói ra được. Đây là số tiền đặt cược cuối cùng của Cố Thừa Vọng, nhưng mà hắn thật sự không ngờ, một lần vậy mà chiếm được hai cái kinh hỉ. Bắt đầu từ lúc lạnh nhạt Diệp Ngôn Tích, chuẩn bị chuyển ký túc xá, chính là số tiền Cố Thừa Vọng đặt cược. Hắn biết để đối phó với người như Diệp Ngôn Tích, không dùng chút thủ đoạn thì căn bản không đi vào khuôn được. Mà nếu như đã bắt được, vị Diệp thiếu gia này cả đời sẽ là người của hắn. Đương nhiên, Cố Thừa Vọng biết rõ một điểm mấu chốt, điều kiện tiên quyết để làm tất cả thủ đoạn, đó chính là cả hai đều thích nhau.
" Cậu đây là thổ lộ ư. " Cho dù vui vẻ sắp mất lý trí, Cố Thừa Vọng vẫn muốn hỏi rõ ràng. Tuy hắn cũng tin tưởng Diệp Ngôn Tích không phải do xúc động nhất thời mà nói ra.
" Phải hay không phải cậu quản được tôi chắc! "
Thấy cậu xù lông, Cố Thừa Vọng đã xác định người này thích chính mình thật rồi.
" Đương nhiên phải quản, thời điểm thổ lộ còn mắng người ta ngu ngốc, cũng chỉ có Diệp thiếu gia cậu rồi. "
" Câm miệng! ". Đã thổ lộ rõ ràng như vậy còn khi dễ mình, Diệp Ngôn Tích thẹn quá hoá giận, cổ cũng đỏ lên. Lần đầu tiên trong đời nói loại lời nói này với người khác, mà cái người trong cuộc lại còn không hề trả lời cậu trước nhất!
" Được rồi, đừng nóng giận. Bụng đã lớn như vậy em còn không chú ý một chút, cẩn thận đè lên bụng. " Cố Thừa Vọng ôn nhu quay đầu. Vừa mới dứt lời, Diệp Ngôn Tích liền hổn hển lần nữa cưỡng hôn hắn.
Cố Thừa Vọng lúc này tâm tình đã tốt đến bạo phát, bắt đầu chủ động Diệp Ngôn Tích từ đầu đến chân đều khiến hắn cảm thấy đáng yêu đến cực điểm. Mắt thấy Diệp Ngôn Tích muốn cởi quần áo của mình, tuy sau khi thổ lộ xong, vốn có thể củi khô lửa bốc một hồi, nhưng Cố Thừa Vọng bây giờ đã biết trong bụng Diệp Ngôn Tích còn có một tiểu sinh mệnh, cho nên khắc chế dục vọng của mình.
" Đứa nhỏ mấy tháng, nếu như không thể làm thì sẽ không làm. "
" Hơn ba tháng, có thể làm. "
Diệp Ngôn Tích thật sự đã đợi không kịp, trực tiếp đè người nằm trên mặt đất, sau đó cởi quần Cố Thừa Vọng.
" Còn nóng vội hơn cả anh a. "
" Đừng nói! " Tuy thời điểm mình thổ lộ Cố Thừa Vọng không có đẩy mình ra, còn đột nhiên trở nên ôn nhu. Nhưng không nghe thấy người này đáp lại, trong lòng Diệp Ngôn Tích vẫn có một vướng mắc, khó chịu, thật sự là quá khó chịu! Cho nên cuối cùng trực tiếp xé quần áo Cố Thừa Vọng.
" Chậc, sao lại thô lỗ như vậy. "
" Là quần áo của cậu quá kém! Hôm nào đi mua đồ tốt! " Diệp thiếu gia mặt không đổi sắc, mặt ghét bỏ đem vải rách trong tay quăng ra đất.
" Còn đang mang thai, sao lại nóng nảy đến như vậy. " Cho dù nhìn thấy một mặt ngang ngược của Diệp Ngôn Tích, đáy mắt Cố Thừa Vọng vẫn một mảnh nhu tình. Kỳ thật ba chữ kia, đã sớm ghi trong mắt hắn, đáng tiếc con mèo nhỏ đang nổi nóng này căn bản không nhìn hắn, trong mắt chỉ hai cây cự bổng dưới thân hắn.
Vốn tại một khắc khi Diệp Ngôn Tích thổ lộ, Cố Thừa Vọng thiếu chút nữa không nhịn được cũng đem tình cảm của mình thẳng thắn, nhưng hắn còn phải nhịn một chút, sẽ ổn ngay thôi.
Cởi quần áo Cố Thừa Vọng, Diệp Ngôn Tích cũng rất nhanh đem quần của mình cởi ra, kỳ thật gần đây chỗ đó của cậu bắt đầu chảy rất nhiều nước, mỗi lần đều rất ngứa, đã sớm muốn bị ***.
" Em lại không mặc quần lót‌‌! " Cố Thừa Vọng sắc bén phát hiện Diệp Ngôn Tích sau khi cởi quần thì thân dưới sạch trơn, con mắt bắt đầu híp lại.
" Mặc quần‌‌ lót không thoải mái......"
Cố Thừa Vọng BA~ một tiếng đánh vào mông Diệp Ngôn Tích, " Không phải đã sớm nói với em rồi ư, ở ký túc xá nhất định phải mặc quần lót‌‌, lần sau còn như vậy, tôi liền *** chết em! "
" Biết rồi. " Diệp Ngôn Tích không được tự nhiên trả lời, trong nội tâm lại nhịn không được suy nghĩ anh có bản lĩnh thì *** chết em đi, " A! Cậu cái này quá lớn! Không vào được! " Diệp Ngôn Tích lung tung chọc mấy cái, lại cảm thấy đau đớn một trận. Rõ ràng mới hơn một tháng không làm mà thôi, vì sao cái này đột nhiên trở nên khó cắm vào như vậy.
Cố Thừa Vọng thoáng cái cười ra tiếng, không thể không nói nghe thấy người mình thích nói chỗ đó của mình to tâm tình sẽ rất tốt. Đương nhiên, hắn cười cười, liền bị Diệp Ngôn Tích càng thêm xấu hổ đánh.
" Không cho phép! "
" Dạ dạ dạ, ai bảo em nóng vội như vậy. Đã lâu không làm, *** dâm của em có lẽ lại chặt rồi, trước tiên để anh khuếch trương cho em. " Nói xong Cố Thừa Vọng dùng hai cây‌ cự điểu một trước một sau ma sát, Diệp Ngôn Tích đã tiết ra nước dịch cọ đến từng chỗ một, coi như là bôi trơn, sau đó lại dùng quy đầu từng chút một đâm tiểu huyệt Diệp Ngôn Tích. Hắn không đi vào, mỗi lần chỉ ở bên ngoài đâm vài cái, chậm rãi *** mở nơi đang đóng chặt. Mà nước ở bên trong lỗ nhỏ chảy ra là chất bôi trơn tốt nhất, toàn bộ chảy xuống cự điểu Cố Thừa Vọng‌. Hắn lại dùng quy đầu‌ cực đại‌ nóng bỏng chà xát lên âm đế cùng với lỗ hậu Diệp Ngôn Tích‌. Hai cây cự bổng có thể chiếu cố tốt đến từng nơi một, càng khiến cho Diệp Ngôn Tích sướng đến run rẩy.
" A a...... Nóng quá, cọ đến ra lửa! Thật thoải mái......"
" Có nhớ hai cây cự điểu này không. "
" A...... Đừng phí lời, nhanh lên......." Diệp Ngôn Tích xấu hổ không muốn nhìn hắn.
Xem ra nhóc ngốc này còn băn khoăn chuyện mình chưa tỏ tình với em ấy đây, Cố Thừa Vọng lại nhịn không được bật cười.
______________________________
Editor có lời muốn nói: Có một việc làm tui khó chịu từ khá lâu rồi. Đó là có một vài người comment giục chương tui rất là đáng ghét ?
Tui là người edit nhưng tui cũng là một độc giả, tui hiểu cảm giác khi đang đọc đến đoạn cao trào bị đứt quãng phải ngồi chờ chương mới đau đớn đến mức nào ? nhưng mấy bạn có thể hiểu cho tui không? Tui có phải tác giả đâu mà muốn ngắt chương thế nào thì ngắt, tui edit chứ có phải thả rắm đâu mà muốn thả lúc nào thì thả, tui còn có công việc của mình nữa ạ! Các bạn chỉ việc ngồi đọc thôi nên muốn nói gì thì nói ư? Nô~ đây là sân chơi của tui, tui muốn ai bay là người đó đừng mơ đứng ở đây nữa hỉu hông? Từ chương này trở đi ai còn comment kiểu "ra tiếp đi", "đang hay mà" thì tui không khách khí nữa đâu nhá ? tui cảm thấy mình đang cố gắng tranh thủ ra chương mới nhưng các bạn lại đang trách tui sao không chịu làm tiếp, sao lại dừng đúng chỗ như vậy ? tui không cần biết các bạn có ý đó không, tui chỉ cần các bạn rút kinh nghiệm thôi! Bình thường tui thấy mấy comment kiểu này tui đều bỏ qua nhưng hôm nay tui thấy một bạn comment: "ra nhanh đi đang đọc mà hết là bực á..." Tui thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn các bạn tiếp tục dại dột nữa, đừng coi mình như sếp mà sai bảo tui nữa, hãy tôn trọng lẫn nhau đi nào ~
Bên cạnh những người khiến tui khó chịu thì vẫn luôn có các bạn iu cổ vũ tui, quan tâm tui,... Các bạn ấy cũng nhắc tui ra chương mới nhưng người ta biết cách ăn nói á ?
Qua đây nếu bạn nào cảm thấy tui khó chiều, có tí chuyện mà cũng phải làm căng thì xin mời đi thẳng rẽ trái, không tiễn~
Cuối cùng cảm ơn đã luôn ủng hộ tui ❤
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.