Chương trước
Chương sau
Tối đó, tại ngôi lều của Phó Quân Hạo

Tiểu Tình ngồi trên giường rơm, măng mê chiếc túi thơm mà cô gái kia đã tặng, cô đặt lên mũi, hít một hơi sâu liền cảm thán

"Chậc...chậc...đây là mùi gì thế này, thơm chết được. À, Phó Quân Hạo, anh qua đây xem"

Anh đang ngồi trước một đống lửa nhỏ đặt ở giữa gian lều, chuẩn bị nấu một ít nước dự trữ cho cô, ở đây anh làm sao bảo đảm được đâu mới là nước sạch, chính vì thế anh không ngại bỏ công ra đun chín nước trước

Nghe cô gọi mình, anh mới đứng dậy tiến về chiếc giường rơm, yêu chiều nhìn cô

"Sao vậy?"

Tiểu Tình mỉm cười, tay cô sờ soạng như muốn nắm lấy tay anh, Phó Quân Hạo nhanh chóng đưa cánh tay rắn chắc của mình ra cho cô giữ lấy. Cử chỉ gần gũi lại nhẹ nhàng tràn đầy tình cảm. Giữ được tay anh, Tiểu Tình kéo anh ngồi xuống, cô đưa cái túi thơm ấy ra trước mặt anh.

"Anh ngửi xem, đây là mùi gì?"

Phó Quân Hạo ngửi một lượt qua, anh lắc đầu ngao ngán "Ngoại trừ mùi hương của em ra, anh không đoán được hương vị khác"

Tiểu Tình bật cười khanh khách, tiếng cười đùa của cô khiến một vài đứa trẻ bị thu hút, bọn chúng hí hoáy rình rập ở bên ngoài lều nghe xem bên trong đang xảy ra chuyện gì

Phó Quân Hạo ngồi bên trong nhìn rõ mồn một mấy cái bóng nhỏ xíu đứng nép bên ngoài, gần như áp toàn thân vào lều chỉ còn thiếu mỗi việc là khoét một lỗ to để chui vào nữa thôi.

Đám nhóc này vô cùng tinh nghịch, lúc trưa sau khi dùng bữa xong, lợi dụng lúc Tiểu Tình nghỉ ngơi, Phó Quân Hạo ra ngoài thăm dò địa hình trước, không ngờ đám nhóc này cứ bẽn lẽn đi theo anh, bọn chúng rất im lặng, từ đầu đến cuối chỉ làm mỗi việc chính là chạy theo chân anh, quan sát anh đang làm gì?

Phó Quân Hạo thì liếc nhìn bọn chúng, để ý xem bọn chúng đang muốn làm gì, nhưng ngược lại bọn chúng chỉ mở to mắt chăm chú nhìn hành động của anh

Phó Quân Hạo cúi xuống ngồi xổm, đám nhóc ấy lại đứng quay quanh anh. Trẻ con ở đây đều rất gầy, bọn chúng khoác trên mình chỉ duy nhất một chiếc quần, chất liệu vải cũng rất bình thường. Một đứa bé lớn nhất trong đám trẻ con bước ra, nó khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đứng đối diện với anh.

Phó Quân Hạo nhìn ra một khí chất lãnh đạo tìm ẩn trong con người ấy. Đứa bé hỏi anh một cách rất tự nhiên

"Chị xinh đẹp bên trong đã là vợ của ai chưa?"

Phó Quân Hạo nhướng mày ngạc nhiên nhìn chằm chằm đứa bé. Chị xinh đẹp mà nó hỏi là Tiểu Tình, anh bật cười hỏi lại "Sao lại hỏi vậy? Chị ấy có chồng rồi"

Đứa bé làm nét mặt suy tư, một lúc sau mới kênh kiệu đáp "Chồng của chị ấy là ai? Tôi muốn cạnh tranh với người đó, bảo người đó ra đây gặp tôi"

Phó Quân Hạo đen mặt nhìn đứa bé ấy, lại có kẻ muốn đào góc tường nhà anh. Phó Quân Hạo một tay xách đứa bé ấy nâng lên cao mà hâm dọa "Đây này, là tôi đây này. Chú em muốn cạnh tranh thế nào?"

Đứa bé bị anh xách lên cao la toáng lên kêu đau "Anh...anh bỏ tôi xuống, tôi còn chưa kịp chuẩn bị"

Phó Quân Hạo bật cười thả đứa bé xuống "Sao hả? Chú em, lại muốn thế nào?"

Đứa bé ấy tự xưng tên tuổi, nó bảo nó tên "Rum", Phó Quân Hạo nghe xong lại nhớ đến một loại rượu, khóe môi khẽ cong lên nhè nhẹ "Được thôi, Rum đại ca...anh muốn cạnh tranh với tôi"

Đứa bé cười ha hả để lấy khí thế, thể lệ nó đưa ra chính là nó hỏi ba câu hỏi, anh phải trả lời đúng thì nó mới bằng lòng chịu nhường Tiểu Tình lại cho anh.

Phó Quân Hạo lắc đầu ngao ngán, đã đến nơi khỉ ho cò gáy vậy mà vẫn có tình địch "Hỏi đi?"

Câu thứ nhất, đứa bé ấy hỏi anh "Bị người ta hỏi cái gì mà anh không thể trả lời "Vâng" hoặc "Phải""

Phó Quân Hạo không cần nhìn suy nghĩ, anh nhìn đứa bé đang dương dương tự đắc mà nhếch miệng cười đáp "Rum đại ca...anh chết rồi à? Nếu như chết rồi thì trả lời "Vâng" cho tôi nghe xem"

Đứa bé trừng mắt hùng hổ quát lên "Tôi mà chết rồi thì trả lời "vâng" thế nào được nữa?"

Nói đến đây nhóc Rum phát hiện mình nói sai sai gì đó, nó trừng mắt cứng họng tự bụm miệng mình lại. Phó Quân Hạo vỗ vỗ lên đầu cậu nhóc ấy "Tôi thắng nhé"

Rum "hừ" lạnh một tiếng, ngay sau đó không chịu thiệt mà chỉ lên mấy trái táo chín trên cây nghiêm mặt thách thức "Trên cây có hơn hai mươi quả táo chín, hơn mười quả táo chưa chín. Tôi trèo lên lấy năm quả táo chín vậy tôi còn mấy quả?"

Phó Quân Hạo vừa bước đi không thèm suy ngẫm một giây mà trả lời ngay đáp án "Năm quả"

Đứa bé bị anh xem thường lại nổi giận đùng đùng "Anh đứng lại, tôi còn chưa hỏi xong"

Phó Quân Hạo ngoảnh mặt, gương mặt cương nghị nam tính mỉm cười với nó. Nó không chịu thua mà lại quát lên "Còn một câu nữa mà"

Phó Quân Hạo gật đầu đưa tay về phía Rum "Mời"

Rum nói như hét vậy, gào khan cả cổ họng "Tôi có một cây đuốc trong tay, trước mặt có ba đống lửa. Mùa đông rất rét, đố anh biết tôi sẽ thắp đống lửa nào trước"

Phó Quân Hạo nhéo mi tâm, thở một hơi dài "Thắp sáng cây đuốc trước" Trả lời xong anh bước thẳng vào lều. Rum bị một trận đại bại. Gục ngã tại chỗ.

Trở về lều Phó Quân Hạo còn vô cớ trách cô về tội cô đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy. Đúng là làm anh hao tâm tổn sức để canh phòng ngày đêm. Tiểu Tình đầu óc trống rỗng chẳng hiểu tại sao anh lại trách cô như vậy?

Qua nhiều lần quan sát, Phó Quân Hạo để ý thấy người ở đây hầu hết đều tự sản xuất, tự dùng. Họ biết ủ rượu, biết nuôi tằm để lấy tơ dệt vải may quần áo. Họ còn am hiểu hết đặc tính từng loại thảo dược. Vì vậy, khi cô gái bộ tộc tặng cho Tiểu Tình một chiếc túi, anh tin chắc có thể đây chính là lá bùa hộ mệnh tốt nhất mà bọn họ muốn dành cho cô.

Sáng nay, trên đường theo Tày về bộ tộc của anh ta, Tiểu Tình còn run rẩy nói nhỏ vào tai anh rằng liệu đám người này có phải giống mấy bộ tộc ăn thịt người không. Cô kể có một lần cô xem bộ phim "Địa Ngục Xanh" cũng có tình tiết gặp phải bộ tộc da đỏ, bọn chúng chặt thịt ra rồi chia cho nhau để ăn sống.

Lúc đó nghe Tiểu Tình nói vậy, không phải anh sợ mà anh chỉ lo cho cô. Sau khi đến nơi, anh liền nhận ra ngay những điều cô kể cũng may là chỉ xuất hiện trên phim ảnh mà thôi, anh vui mừng thở phào vì ít ra ông trời không bạc đãi bọn họ.

Khi anh và cô đang trò chuyện thì Tày bước vào, anh ta có chút ngượng ngập vì cử chỉ thân mật của cả hai. Phó Quân Hạo nhận ra liền đánh tiếng mời Tày vào ngồi, anh có chuyện cần thỉnh giáo anh ta

Tày ban đầu còn cự tuyệt nhưng khi nghe Phó Quân Hạo có chuyện muốn bàn nên đành ngồi lại

"Tày, anh ở đây bao lâu rồi?"

Tày hơi ngửa mặt lên trời, tính lẩm nhẩm một lúc mới nói "Hơn ba mươi niên rồi"

"Vậy anh có biết đường nào ra khỏi đây không?"

Tày nhìn Phó Quân Hạo rồi nhìn Tiểu Tình, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa cả hai "Hai người muốn rời khỏi đây sao? Đi nhanh vậy à?"

Phó Quân Hạo âm trầm sâu lắng, anh quay lại nhìn cô, vẻ mặt cũng có chút lo lắng hơn nhiều "Tiểu Tình cô ấy bị bệnh nặng, tôi cần ra khỏi đây để tìm người chữa trị cho cô ấy. Bệnh tình không thể kéo dài"

Tày nhìn Tiểu Tình một lúc, ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã nhận ra mắt của cô không nhìn thấy gì, thêm vào đó thể trạng của hai người có phần yếu ớt hơn bình thường nên anh ta mới mời Phó Quân Hạo và Tiểu Tình về bộ tộc, cốt là muốn giúp họ lấy lại sức trước

Nhưng mà chưa gì Phó Quân Hạo đã muốn rời đi, Tày lại có chút tiếc nuối "Hay là hai người ở lại thêm vài ngày để chúng tôi chuẩn bị thức ăn cho hai người đi đường. Có đi cũng không cần gấp như vậy"

Phó Quân Hạo nhíu mày đứng lên nhìn chằm chằm vào Tày "Tôi sẽ không thay đổi chủ kiến, nếu như anh biết đường nào ra khỏi đây, tôi hy vọng anh có thể giúp đỡ chúng tôi"

Tày nắm chặt lòng bàn tay, ngữ khí có chút kỳ lạ, đôi mắt cụp xuống không có vẻ hùng hồn như ban sáng "Tôi cũng không biết"

Phó Quân Hạo tiến đến một bước thật chậm rãi, giọng điệu lại bắt đầu thiếu kiên nhẫn "Anh không biết?"

Tày dứt khoát trả lời một chữ "Phải"

Phó Quân Hạo hoàn toàn mất kiên nhẫn, anh tiến thêm một bước đến chỗ của Tày, đôi chân mang giày giẫm lên rơm rạ khô kêu sột soạt

Tiểu Tình vừa hay nghe ra mùi thuốc súng, cô giả vờ kêu lên "Quân Hạo, Quân Hạo, nếu như tộc trưởng Tày đã không biết thì chúng ta có thể tự tìm đường ra được mà, không cần gấp"

Phó Quân Hạo nhạy cảm hiểu ra ý tứ của cô, anh thả lỏng cơ thể quay người đi. Tiểu Tình mỉm cười hiền lương nói với Tày

"À, tộc trưởng Tày, chẳng qua là hiện tại không có gì làm nên tôi với chồng tôi bàn một vài kế hoạch dự kiến cho tương lai. Anh cũng biết đó, ngồi một chỗ cũng chán nên anh ấy muốn đưa tôi ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa"

Tày đứng bật người dậy nhìn chăm chăm vào cô "Tiểu Tình cảm thấy buồn chán sao? Tối nào chúng tôi cũng đốt lửa trại. Hôm nay trùng hợp là ngày lễ "Đồng Tâm" ở bộ tộc chúng tôi. Nếu cô muốn vui chơi thì mời tham gia cùng chúng tôi"

Tiểu Tình không đắn đo lập tức đồng ý ngay "Quyết định vậy đi"

Tày vui mừng cười nói "Được, vậy để tôi thông báo cho mọi người cùng chuẩn bị"

Tày vừa rời đi, Phó Quân Hạo đứng lặng nhìn cô không chớp mắt, Tiểu Tình có một trực giác khá tốt, cô mỉm cười dang hai tay ra, anh nhoẻn miệng bước đến nhéo vào mũi cô lắc lắc

"Lại giở trò rồi"

Tiểu Tình ngã người tựa thẳng vào anh "Trưa nay lúc em ngủ, có nghe loáng thoáng Tày nói chuyện với tộc dân của anh ta về cái bản đồ. Họ nói đã mất rất nhiều năm để họa lại vùng đất này, em dự tính sẽ chuốc say anh ta rồi chúng ta vào "mượn" bản đồ dùng một lúc"

Phó Quân Hạo sững sờ đánh vào trán cô, Tiểu Tình giật mình đưa tay lên che lại "Đau"

Phó Quân Hạo thở dài hết cách "Cô à, chuyện này phải để đàn ông bọn anh làm, em đừng có giở trò rồi tự hại người hại mình"

Tiểu Tình nghệch mặt ra cố gắng vuốt ve "Anh cứ thử xem, đừng lo mà"

Một lúc sau, Tày cử một tộc dân đến mời Phó Quân Hạo và Tiểu Tình cùng ra bên ngoài, trước khi ra ngoài, Tày còn đặc biệt cho tộc dân mang đến hai bộ quần áo của tộc người này để anh và cô cùng thay ra.

Lửa trại đã thắp sáng phừng phừng, rượu thịt bày ê chề dưới đất, mấy cô gái cùng mặc vũ hội rất xinh đẹp, còn những chàng trai lại hưng phấn ra mặt. Đây là đêm vũ hội mà trai gái ở đây háo hức nhất, họ cùng múa, cùng nhảy bên nhau. Nếu như yêu thích nhau thì có thể tỏ tình tại đây. Còn những người đang tìm được nửa kia rồi chỉ cần tham gia nhảy múa bên ngọn lửa sẽ được thần linh phù hộ suốt đời đồng tâm.

Lễ phục của nam là một chiếc quần gam màu lạnh cùng một ít hoa văn nhỏ, trên đầu buộc một sợi vải tiệp màu. Thân thể càng tráng kiện càng có sức thu hút mấy cô gái. Phó Quân Hạo mặc bộ trang phục này vào lại anh tuấn lạ thường. Cơ thể anh vốn rất cường tráng, từng bắp cơ trên người lộ rõ mồn một, trông tổng thể lại không khác gì những vị thần chiến tranh cổ đại. Phó Quân Hạo vừa bước ra, đám nữ tộc dân đỏ mặt cười tủm tỉm nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ kịch liệt, một cơ thể hoàn mỹ khiến cho ai ai cũng phải suýt xoa

Tống Tiểu Tình được những cô gái bộ tộc đích thân giúp cô tắm rửa, tận tay mặc trang phục vũ hội cho cô. Sau đó, mấy cô gái bộ tộc trịnh trọng diều cô bước ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa lều được vén lên, Tiểu Tình bước ra với một bộ dạng hút mất hồn vía.

Phó Quân Hạo đang trò chuyện cùng một vài già làng, anh ngước lên nhìn theo hướng đám đông lại bắt gặp phải một Tống Tiểu Tình hoàn toàn khác. Anh chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh này của cô.

Tiểu Tình mặc đồ của bộ tộc nhưng lại mang thần thái cùng vóc dáng của một nữ thần thanh xuân, mang vẻ đẹp của rừng núi thiên nhiên hấp dẫn đến kỳ lạ. Mấy cô gái quay quanh cô chẳng khác gì mấy đóa hoa dưới trướng cai trị của nữ thần. Sự nổi bật của cô càng thu hút đám trai tráng trong bộ tộc không khỏi xao xuyến mà trầm trồ.

Vừa bước ra, Tiểu Tình giật bắn người vì tiếng reo hò của những người đàn ông ở đây. Cô không ngờ bọn họ lại phản ứng như vậy.

Tiểu Tình vốn không nhìn được hình dáng lúc này của mình nên cũng có chút luyến tiếc. Nhưng đột nhiên cô lại muốn biết biểu cảm của Phó Quân Hạo, không biết anh có nhìn thấy bộ dạng này của cô hay không? Không biết anh có thích bộ dạng này không nữa?

Tộc trưởng Tày đứng thất thần nhìn cô, thu hết một Tống Tiểu Tình hoang dã vào tầm mắt mình. Anh sẽ ghi nhớ, ghi tạc hình ảnh này vào tận đáy lòng. Chỉ đáng tiếc là anh gặp cô quá muộn.

Bộ dạng này của cô thật khiến đàn ông phải điên cuồng

Phó Quân Hạo rất để ý đến Tiểu Tình ngày hôm nay, anh lại càng chú ý đến ánh mắt trầm trồ của đám đàn ông bộ tộc này. Anh hít một hơi sâu lạnh lùng bước đến chỗ của cô

Một khắc liền kéo cô ôm vào lòng ngực rộng lớn của mình. Tiểu Tình chỉ vừa kịp cảm nhận hơi ấm quen thuộc từ cơ thể anh thì đôi môi xinh đẹp của cô đã bị môi anh phủ lên rất kín.

Tộc dân điên cuồng tung hô hò hét. Bọn họ sống rất hoang dã, dĩ nhiên khi thấy hành động bá đạo chiếm hữu này của Phó Quân Hạo thì máu nóng trong người bọn họ lại tuôn trào. Chính vì thế họ lại cảm thấy ngưỡng mộ anh, dám thể hiện tình cảm với cô gái mình yêu thương trước bao nhiêu con người như vậy

Đến khi hai người quyến luyến rời nhau, Phó Quân Hạo mới đưa tay lên vẽ theo vành môi ửng đỏ của cô "Xin lỗi, anh ghen rồi"

Đám người xung quanh hò hét càng điên cuồng hơn. Vài cô gái đứng đó còn thẹn đến mức xoay mặt chỗ khác vì mức độ tình tứ của hai người thể hiện một cách quá bộc trực, quá mãnh liệt

Tiểu Tình biết rõ tại sao anh lại có hành động như vậy. Anh đang ghen, đang không muốn đám đàn ông khác nhảy vào giữa cô và anh. Tiểu Tình mỉm cười ngoan ngoãn trong vòng tay anh.

Vì anh và cô đều là khách nên được Tày sắp xếp một chỗ ngồi khá gần với anh ta. Tày ngồi ở vị trí cao nhất, tiếp theo là vị trí ở bậc tam cấp thấp hơn, dần dần xuống dưới

Tiết mục ca múa bắt đầu, Phó Quân Hạo và Tiểu Tình vốn không am hiểu mấy điệu nhảy của bộ tộc nên anh đã nhanh chóng khước từ sự mời mọc. Thêm vào đó là việc Tiểu Tình không nhìn thấy, anh sợ cô lại vì việc này mà không vui

Phó Quân Hạo nhìn thấy đám trai gái đó nhảy múa nhịp nhàng bên đống lửa trại, mấy âm thanh phát ra từ nhạc cụ như sáo trúc, trống gỗ,.... Anh lại nhìn thấy một Tống Tiểu Tình ham vui từ đáy mắt, giá mà cô không gặp chuyện bất hạnh này, anh dám chắc rằng bằng mọi giá cô nhất định sẽ cùng tộc nữ này hát ca nhảy múa xuyên đêm.

Tại sao phải khuất phục số phận

Phó Quân Hạo mím chặt môi, hai tay anh nắm lấy hai tay Tiểu Tình kéo cô đứng dậy "Đừng ngồi đây nữa, ra ngoài cùng mọi người khiêu vũ"

Tiểu Tình hơi nhíu mày, cô đâu có biết khiêu vũ "Chờ đã, Phó Quân Hạo, chúng ta đâu có biết điệu nhảy của bọn họ"

Phó Quân Hạo cong miệng cười, vén vài sợi tóc rũ xuống trước mặt của cô ra sau vành tai "Đúng là không biết điệu nhảy bộ tộc nhưng chúng ta có thể khiêu vũ theo kiểu của chúng ta"

"Hở?" Cô vẫn chưa nghĩ ra đã bị anh kéo xuống khu trung tâm.

Tộc dân nắm tay nhau nhảy múa thành vòng tròn, Phó Quân Hạo ngang nhiên kéo cô đi vào giữa. Anh nắm hai tay cô đặt lên cổ mình, sau đó anh lại nhẹ nhàng giữ hai tay mình ở bên hông của cô. Âm thanh phát ra từ tiếng sáo du dương lại dịu dàng kéo họ chìm đắm vào từng bước chân của mình

Tiểu Tình đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc mưa cánh hoa hồng tại căn phòng riêng của anh. Sau đó, cô cùng anh chìm vào điệu nhạc du dương như thế này quấn quít triền miên cả đêm hôm đó

Tiểu Tình bất giác lại thẹn quá mà tủm tỉm cười, anh nhìn thấu được tâm tư của cô bởi vì cả hai đã cùng nhau trải qua đêm mộng mị đó một cách điên cuồng thế nào. Phó Quân Hạo cúi xuống, áp trán mình đặt lên trán cô. Ngọn lửa cháy lại vô cùng mãnh liệt, càng khiến cho bóng dáng đôi thần tiên quyến lữ đó thêm thăng trầm, khắng khít hơn bất kỳ cặp đôi yêu nhau nồng cháy nào trên đời này

Như đã dự trù trước, Tiểu Tình lợi dụng lúc bộ tộc này say khướt mà "mượn" bản đồ của họ. Phó Quân Hạo xem qua một lượt, anh dùng mười lăm phút để ghi nhớ hết con đường mà hai người cần phải đi qua để thoát khỏi hẻm vực này

Sau khi chắc chắn anh nhớ không sai một chi tiết nào, Phó Quân Hạo mới thận trọng đem bản đồ đặt về trở cũ

...

Sáng hôm sau, Tày nhận được tin Phó Quân Hạo và Tiểu Tình kiên quyết rời đi, anh cũng không có cách nào ép buộc được bọn họ nên đã sai người chuẩn bị một ít nước sạch và thức ăn cho họ đi đường.

Cả bộ tộc còn đứng tập trung lại để tiễn hai người họ đi. Nhóc Rum còn luyến tiếc chạy đến kéo lấy tay Tiểu Tình rồi hôn vào tay cô. Hành động này khiến Phó Quân Hạo đen mặt, tức đến muốn cho nhóc Rum đi tàu bay giấy.

Phó Quân Hạo rất chu đáo, vẫn theo lệ cũ, anh không để cô phải tốn sức bước đi, khư khư cõng Tiểu Tình trên lưng mình, cô mệt thì chỉ việc ngã đầu ngủ trên lưng anh, đói thì chỉ việc đưa tay vào cái túi chứa thức ăn mà Phó Quân Hạo đeo trên vai.

Anh còn chu đáo đến mức quay miệng túi ra phía sau để cô chỉ cần đưa tay về trước một chút là có thể lấy được thức ăn.

Dọc quãng đường đi, vì sợ anh mệt nên cô kể cho anh nghe rất nhiều chuyện lúc nhỏ của mình. Cô nói cô rất tinh nghịch, thật ra lúc đầu cô tầm sư học võ thì cha cô không biết đâu, ở góc tường Tống trạch có một cái lỗ khá to, cô nói rằng cái lỗ đó là do cô cố ý nhân lúc không có ai nhìn thấy mà khoét thành, chiều chiều cô lại chui qua cái lỗ đó để chạy đến trường võ.

Cô còn nói rằng lúc cô học cấp hai, có một thằng nhóc mập mạp làm đầu gấu rất hay bắt nạt mấy đứa bé khác trong trường. Ban đầu nó không động chạm gì đến cô, nhưng đến một hôm sau giờ học, cô chuẩn bị cặp sách về nhà thì thằng nhóc đó lại tinh nghịch giật búi tóc của cô khiến cô giận đến mức đánh thằng nhóc đó gãy hai cái răng cửa. Kể đến đây, cô cười, anh cũng cười.

Phó Quân Hạo cũng rất sẵn lòng chia sẻ chuyện lúc nhỏ của mình cho cô nghe, anh kể rất nhiều. Anh nói từ lúc cấp một đã có rất nhiều bạn học nữ ái mộ anh, nhưng đáng tiếc là anh lại không quan tâm. Lúc đó, vì công ty của ba mà anh chỉ nghĩ đến học hành, vì vậy dù cho có rất nhiều cô gái chủ động tỏ tình, anh cũng chỉ xem họ như cây cỏ bên đường. Vốn chưa một lần để họ vào mắt.

Anh còn nói thật ra không phải anh không thích phụ nữ, chẳng qua là anh dùng hai mươi bảy năm cuộc đời của mình để chờ đợi một Tống Tiểu Tình xuất hiện. Người con gái đầu tiên cũng là người cuối cùng anh yêu

Tiểu Tình bật cười khanh khách vỗ vào lưng anh "Hóa ra Phó tiên sinh của em đây cũng có khiếu hài hước quá chứ"

Phó Quân Hạo nhướng mày đắc ý hỏi lại cô "Vậy sao? Có thể bị em lây nhiễm rồi đấy"

Sau đó nữa, Phó Quân Hạo lại hoàn toàn buông bỏ vẻ ngoài lịch thiệp mà học cách tỏ tình với cô. Cô nhận ra đây là những câu nói để tỏ tình trên mạng, cô còn nhớ rất rõ mình đã đọc qua ở đâu đó. Anh nói đại loại như

"Tiểu Tình, anh muốn làm nam chính của cuộc đời em, được không?"

À, còn gì nữa nhỉ

"Cuộc đời anh nếu là một phương trình toán học. Thiếu mất em chắc chắn sẽ vô nghiệm"

Anh còn hỏi cô thế này "Tình, em biết Leonardon Da Vinci đã học vẽ gì trước khi trở thành một họa sĩ nổi tiếng không?"

Tiểu Tình cô hí hửng đáp ngay "Em biết, em biết, ông ta học vẽ trứng"

Phó Quân Hạo nhếch miệng cười "Phải, Leonardon Da Vinci dùng cả cuộc đời để vẽ trứng. Còn anh dùng cả cuộc đời để vẽ em"

Cô nghe xong lại thấy vô cùng quen thuộc, sau đó nhớ ra được liền vạch trần sự thật ra. Phó Quân Hạo bị cô tra tấn cũng đành giơ tay đầu hàng, thừa nhận anh học mấy câu tỏ tình ấu trĩ đó qua mạng để muốn cầu hôn cô. Nhưng mà cô lại không thấy ấu trĩ hay nhàm chán chút nào, ngược lại cô thích đến mức suýt nữa là không kìm chế nổi.

Một người như anh lại chịu hạ mình đi làm mấy việc này chỉ vì muốn cô vui. Người đàn ông như vậy cô phải biết trân trọng cả đời này. Sẽ không bao giờ rời bỏ anh

Họ vừa nói vừa cười, cuối cùng cũng đi ra khỏi khu rừng, trước mặt hai người là một hang động tối om. Theo như bản đồ ghi chú thì đây là con đường duy nhất thông ra bên ngoài, bên ngoài là gì thì chưa ai biết được, bởi vì từ trước đến nay chưa ai ra được bên ngoài.

Phó Quân Hạo vì không muốn Tiểu Tình sợ hãi mà cẩn trọng nhắc nhở cô "Có việc gì em cũng chỉ cần ngồi im trên lưng anh, anh sẽ đưa em ra khỏi nơi này"

Tiểu Tình ngoan ngoãn gật đầu, cô ước gì bản thân mình có thể tự đi, như vậy sẽ không khiến anh nhọc lòng như vậy

Phó Quân Hạo nhanh tay lấy khẩu súng mà từ lúc rơi xuống vực đến giờ vẫn chưa có dịp dùng đến. Anh cõng cô trên lưng, kiên định tiến sâu vào bên trong hang động.

Bên trong hang có một rất nhiều âm thanh hỗn tạp vọng ra. Khi cả hai đi được vào khoảng một mét thì một đàn dơi từ bên trong ùa ngược ra bên ngoài, Phó Quân Hạo nhạy bén hụp người xuống lẫn tránh

Tiểu Tình vẫn tuyệt đối im lặng ở phía sau anh, tay cô cầm bó đuốc cháy sáng soi đường cho anh

Phó Quân Hạo càng tiến sâu thì âm thanh hỗn tạp ấy lại càng rõ ràng. Anh rất dũng cảm tiến sâu vào, chỉ có Tiểu Tình có chút bất an, trái tim cô nhịp liên hồi lo lắng

Phó Quân Hạo trừng to mắt khi nghe rõ ràng tiếng gầm gừ phát ra. Anh lo lắng thật sự, đi chậm lại, bước chân chạm xuống đất cũng dần dần nhẹ nhàng hơn thì sợ gây động tĩnh lớn.

Nhờ Tiểu Tình cầm đuốc soi mà anh đã nhìn thấy được con vật đáng sợ trước mặt mình. Một con hổ lông trắng trườn mình nằm trên tảng đá to đùng, chỉ cần tiếng hít thở gầm gừ của nó cũng khiến cả hai dựng tóc gáy, đinh tai điếc óc.

Phó Quân Hạo bất ngờ phát giác được quanh hang động này có rất nhiều rơm. Anh biết đặc tính của thú dữ là rất sợ ánh lửa nên kế hoạch chính là làm cháy mấy đống rơm này để khiến con vật to lớn tránh xa họ

Nhưng khi vừa tính cúi xuống nhặt thì anh lại phát hiện ra dưới chân có rất nhiều rắn rết. Bọn chúng đang bao vây quanh, giờ phút này thật sự quá kinh hãi rồi. Phó Quân Hạo bước một đến nhặt mấy bụi rơm, cẩn thận xếp thành hai đường song song.

"Tiểu Tình, anh cần em giúp anh" Phó Quân Hạo đưa cho cô rất nhiều rơm rạ, Tiểu Tình cầm chắc trong tay nghe theo sự chỉ đạo của anh. Phó Quân Hạo thả cô xuống đất, anh lại vòng ra sau để che bọn rắn lại cho cô.

"Em dang hai tay ra, cứ bước một bước thì bỏ một ít rơm xuống đất. Hiểu ý anh không?"

Tiểu Tình gật đầu. Phó Quân Hạo đi sau, một tay cầm súng, một tay giữ bó đuốc soi quanh để đám rắn rết không đến gần nhưng hầu như bọn chúng rất thích trò chơi bám đuôi. Cứ vô tư chạy dưới chân hai người họ

Phó Quân Hạo có trăm ngàn cái sợ. Anh cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh

"Tốt lắm, em cứ tiến thẳng về phía trước, anh ở ngay sau đây" Phó Quân Hạo lấy tinh thần cho cô, còn anh lại tỉnh như bưng mà cảnh giác xung quanh

Con hổ trắng hiên ngang nằm chặn ngang giữa hang động. Vì vậy muốn đi qua chắc chắn sẽ phải vượt qua mặt nó. Phó Quân Hạo chỉ có thể làm liều, đánh cược vào lần này

Thời điểm Tiểu Tình đi ngang trước mặt con hổ, tim anh gần như sắp nhảy ra ngoài, Tiểu Tình vã mồ hôi hột vì tiếng gầm gừ dữ tợn của nó, cô rùng mình bước nhanh qua, hai tay vẫn không quên rãi rơm xuống đất

Phó Quân Hạo cũng cố gắng bước qua thật nhanh. Nhưng...

Khi chân sau của cô cùng chân trước của anh đặt song song giữa sống mũi con hổ trắng thì hai mắt nó đã mở to, đôi mắt thừ lừ nhìn thẳng vào hai người

Phó Quân Hạo còn chưa kịp phản ứng thì con hổ đó đã ngồi thẳng dậy gầm lên một tiếng khủng khiếp. Anh và cô bị chính tiếng gầm áy hất văng vào tường

Con hổ hung hăng phóng đến chỗ hai người họ, Phó Quân Hạo nhanh như chớp ném bó đuốc trong tay xuống bãi rơm, rơm bắt lửa nhanh liền cháy lên phừng phừng

Con bạch hổ bị ánh lửa bất ngờ phát lên liền hoảng sợ lùi lại.

Tiểu Tình thể trạng yếu nên khi bị hất văng cô không đủ sức đứng dậy, đầu cô lại va vào vách đá nên choáng váng ngồi bất động, đám rắn rết bắt đầu làm trò tiến đến bao vây cô

Phó Quân Hạo điếng người muốn kéo cô ra khỏi bọn chúng thì con hổ ấy lại một lần nữa hung tợn phóng nhào đến chỗ anh. Phó Quân Hạo nhanh như cắt nhảy sang một góc, khẩu súng trên tay chuẩn xác hướng về phía con hổ trắng mà bắn ra một phát đạn.

Viên đạn bay vụt khỏi họng súng đâm thủng lớp lông dày của con hổ. Nó đau đớn gầm lên như đang gào thét khiến bầy dơi đang treo ngược mình phải bay tán loạn

Phó Quân Hạo lại không nghĩ ngợi nhiều chạy đến chỗ Tiểu Tình, anh nhíu mày khó hiểu vì cảnh tượng này, đám rắn rết không những không tiến đến chỗ Tiểu Tình mà bọn chúng chỉ đứng im một chỗ.

Chưa kịp định hình, con hổ hung dữ lại nhảy đến, Phó Quân Hạo quá nhỏ bé so với con hổ ấy, nó rất lớn, lớn vô cùng. Khi nó bổ nhào đến bất thình lình, anh chỉ kịp đưa tay lên đỡ thì bị nó cào rách thịt. Cánh tay anh bị móng vuốt con hổ làm bị thương máu chảy ra đầm đìa, từng giọt rơi xuống đất

Lúc con hổ trắng bổ nhào đến, Phó Quân Hạo có ngã người ra để né tránh, anh liền phát hiện bụng dưới con hổ bị lở loét. Anh liền nghĩ ra cách ngay.

Phó Quân Hạo chạy đến tảng đá con hổ nằm, anh bóp chặt cánh tay bị thương của mình để máu nhiễu xuống, sử dụng mùi tanh của máu thẩm thấu trong không khí để lừa con hổ tấn công mình. Khẩu súng còn hai viên đạn, anh sẽ tận dụng thật tốt hai viên này

Anh đưa khẩu súng lên bắn "đoàng" vào đầu con hổ khiến nó đau điếng, nó gầm lên mạnh mẽ rồi dùng hết lực mà phóng về phía tảng đá

Phó Quân Hạo chọn nơi cao như thế để lừa nó bởi vì anh muốn một lần nữa nhìn thấy vết thương lở loét ở bụng con hổ trắng. Đúng là không nằm ngoài dự tính, con hổ hung hăng như vậy khi bị anh làm đau dĩ nhiên sẽ tức giận. Nó dồn hết phóng về phía tảng đá cao, Phó Quân Hạo tự tin nắm chắc phần thắng

Đây là viên đạn cuối cùng. Anh không cho phép bản thân để lỡ cơ hội, khi tầm mắt vừa thu hết vào vết thương ở bụng dưới con hổ trắng. Phó Quân Hạo hai tay giữ khẩu súng, khụy gối quỳ xuống

"Pằng" Tiếng súng vừa nổ lên, cô hổ đau đớn ngã ầm xuống đất nằm thoi thóp thở. Máu từ bụng dưới của nó ứa ra chảy thấm đỏ cả một vùng xung quanh. Bộ lông trắng cũng nhuộm thành màu máu đỏ tươi.

Phó Quân Hạo ôm thương tích tiến đến chỗ Tiểu Tình, nhặt một đống rơm đang cháy ném vào bọn rắn. Bọn chúng chạy tán loạn cả lên, Phó Quân Hạo cắn răng vì vết thương do con hổ gây ra khiến anh đau muốn chết được.

Nhưng anh vẫn còn đủ tỉnh táo để đưa Tiểu Tình ra khỏi đây. Anh kéo tay cô vòng qua cổ mình, dìu cô đứng dậy, lần va đập ban nãy khiến cho đầu cô chảy máu rất nhiều.

Nhìn thấy thứ ánh sáng phát ra ở đầu hang động bên kia, anh biết họ đã làm được. Nhưng khi vừa ra gần đến miệng hang thì những tảng đá to lớn phía trên nứt ra vỡ vụn rồi đổ ầm xuống trước mặt họ.

Không....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.