Chương trước
Chương sau
Tống Tiểu Tình có một nhược điểm lớn, chính là cô rất sợ ma, mặc dù là một người sống hiện đại nhưng ma quỷ thì ai có thể nói trước được, nỗi sợ này còn đe dọa cô hơn cả việc bị sát nhân cầm dao dí vào cổ cô

Ngồi trên bàn làm việc rất lâu, nhưng thật sự những lời đồn tiếu khi nảy cứ bay quanh quẩn trên đầu Tiểu Tình làm cô không sao tập trung được. Cuối cùng chỉ có thể ngã lưng tựa vào ghế, mắt nhắm hờ mệt mỏi.

"Á...lại nữa...cái ánh sáng quỷ gì thế này?" Lại một lần nữa, luồng ánh sáng phát ra từ tầng tòa nhà đối diện khiến mắt của cô khó chịu mà nhắm tịt lại, đôi lông mày cũng cau lại, nhưng chỉ một khoảnh khắc liền biến mất

"Chết tiệt" Tiểu Tình đứng bật dậy, rời khỏi công ty, vì tòa nhà đối diện với công ty không quá xa nên cô có thể chạy bộ qua bên đó.

Cô tức tốc bấm thang máy chạy lên tầng 45, tòa cao ốc này có độ cao xấp xỉ bằng với Tống thị, Phòng Chủ Tịch ở tận tầng 45 nên Tiểu Tình ngầm đoán được số tầng phát ra ánh sáng chết tiệt đó, ít nhất là không quá sai lệch

Tầng 45, Tiểu Tình lượn lờ ngoài hành lang một dãy, cô ngó nghiêng tìm cách vào từng căn phòng để kiểm tra, nhưng hầu hết từng căn phòng ở đây đều bị khóa trái cửa, muốn vào càng không có cách. Đột nhiên

Cạch...

Tiểu Tình mở được cửa ở một căn phòng, cô tò mò bước vào bên trong, căn phòng này không quá rộng, nhưng xem ra có vẻ đang được thi công sửa chữa. Cô cẩn thận bước đến bên cửa sổ, từ góc độ này quả thật có thể nhìn sang phòng Chủ tịch Tống thị

"Nhưng mà...Thứ ánh sáng phát qua bên phía Tống thị là gì vậy?"

Cô nhìn quanh căn phòng một lượt, không có gì khác lạ. Xung quanh đây chỉ có căn phòng này có thể vào được, vì thế nếu có người giở trò thì chỉ có duy nhất căn phòng này là có thể quan sát bên Tống thị

Tống Tiểu Tình nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được thứ ánh sáng cứ hắt vào mắt cô là thứ quái quỷ gì, hành động đó có ý nghĩa gì.

Tiểu Tình lơ mắt nhìn xung quanh, một bóng người vô ý lướt ngang qua cửa vừa vặn đập vào mắt, cô híp mắt suy ngẫm

"Ban nãy mình lên đây đâu có nhìn thấy bóng người nào, người đó từ đâu xuất hiện. Lẽ nào?"

Tống Tiểu Tình phóng như bay ra khỏi phòng đuổi theo, người đó như ẩn như hiện, gần như cố ý trêu đùa cô. Đến cửa thang máy, người đó còn cố ý dừng lại một bước để đợi Tiểu Tình. Đoạn, cửa thang máy đang khép lại, Tiểu Tình tức tốc đuổi đến. Hình dáng của người mà Tiểu Tình nhìn thấy hóa ra là một cô gái, vóc dáng cô ta đẹp đến kinh người, gương mặt lạnh toát nhìn Tiểu Tình một cách rất khác thường. Ánh mắt cô ta kỳ lạ đến mức khiến Tiểu Tình không thể nào phỏng đoán ý đồ của cô ta.

Không kịp chạy đến, khe hở giữa hai cửa thang máy chỉ còn khoảng 20 cm. Cô ta đứng đối diện nhìn Tiểu Tình, nụ cười ma mị hé trên khóe môi cong lên đầy vẻ khiêu khích. Tiểu Tình rút điện thoại từ trong túi áo khoác ra rồi trực tiếp ném thẳng về phía cửa thang máy.

Chiếc điện thoại vừa vặn bay lọt qua khe cửa làm cho cửa thang máy một lần nữa mở ra. Cô gái đưa tay chụp lấy chiếc điện thoại chỉ trong một khoảnh khắc nháy mắt, chiếc điện thoại nằm gọn trong lòng bàn tay của cô ta.

Cô ta đứng trong thang máy nhướng mày châm chọc, đôi lông mày kiêu hãnh vô cùng thu hút. Miệng cô ta chỉ phát ra một chữ "Ồ" nhưng không hề lộ diện ra một chút âm thanh nào hết

Tiểu Tình bước từng bước vào thang máy, cô gái đó đưa thẳng cánh tay đang cằm điện thoại ra trước mặt Tiểu Tình, không nói không rằng buông lỏng bàn tay thả chiếc điện thoại rơi xuống, những tưởng điện thoại sẽ rơi vỡ mất, nhưng không, Tiểu Tình đưa chân ra đỡ lấy chiếc điện thoại. Điện thoại nằm im bất động trên mu bàn chân của Tiểu Tình

Cô gái vỗ tay tán thưởng nhưng trên nét mặt vẫn không thiếu sắc thái khiêu khích, kiêu hãnh

Tiểu Tình nhoẻn miệng cười, nụ cười dò xét cô gái đang ung dung đứng trước mặt như không hề có chuyện gì xảy ra "Cảm ơn" Cô cảm ơn vì cô gái đó đã giữ lại chiếc điện thoại của cô lúc ném vào thang máy. Sự lãnh đạm bình tĩnh đến đáng sợ này làm sao có thể xuất hiện ở một người thường, ngay cả người học võ từ bé như cô đôi lúc cũng phải mất bình tĩnh

Mất bình tĩnh mỗi khi bị Phó Quân Hạo thả thính, hôn. Đỏ mặt là biểu hiện rõ ràng nhất của cô.

"Không cần khách sáo" Cô ta cũng chỉ nở một nụ cười quỷ dị nhưng nụ cười này thu hút Tiểu Tình không thể rời mắt khỏi cô ta

Hai người đứng cạnh nhau, một ôn nhu, một ngang ngạnh. Một người giả vờ dò xét, một người lộ vẻ thờ ơ.

Từ một việc chợp lấy chiếc điện thoại bay vèo trên không trung của cô ta, Tiểu Tình đã nhìn ra được thân thủ của cô gái này, cô ta không phải dạng vừa đâu, trái lại còn là một cao thủ, một cao thủ trong giới đáng nể sợ

Tống Tiểu Tình không nhịn được mà liếc nhìn cô ta, cô gái đó cũng không thua kém, dững dưng nhìn lại Tiểu Tình, thời điểm hai đôi mắt xinh đẹp chạm vào nhau, Tiểu Tình và cô ta đồng loạt nhếch miệng cười đầy ý thách thức

1...2...3 Không đến ba lần kim giây trên đồng hồ nhảy từng nhịp, cả hai đều lần lượt động thủ

Tiểu Tình liên tục ra đòn, mỗi đòn đánh đều tự tin áp chế đối phương, nhưng hầu hết cô ta đều nhanh như chớp lách thân mình né được.

Cô ta khóa tay Tiểu Tình từ phía sau, Tiểu Tình giật trỏ tay ra sau để phá giải dù vậy vẫn không gây được thương tích lên người cô ta. Tiểu Tình xoay người đồng thời kiểng chân lên đá vào bụng, cô ta phản xạ nhanh liền đạp chân lên thành thang máy lộn ngược người ra phía sau lưng của Tiểu Tình

Cô ta ra đòn vô cùng hiểm ác, chân mang đôi giày cao gót đá thẳng lên cổ Tiểu Tình, tức khắc Tiểu Tình ngã người ra sau một chút, khoảng cách vừa đủ tránh gót nhọn của giày, không ngờ đầu đỉnh nhọn ở gót giày bất thình lình nhô ra một đầu kim loại nhọn hoắc cắt một đường xoẹt ngang cổ Tiểu Tình. Dù đã né tránh hết mức có thể nhưng vẫn đủ làm cô bị thương, khá may mắn là vết thương này không cắt được động mạch chủ ở cổ của Tiểu Tình, không cắt đứt sinh mạng của cô

Ting...

Cửa thang máy tầng trệt mở ra, cũng là lúc vết thương ấn định trên cổ Tiểu Tình, cô ta lách người ra khỏi thang máy

"Đùa vậy đủ rồi, hẹn gặp lại nhé, Tống tiểu thư"

Tiểu Tình nhìn theo bóng người uyển chuyển rời khỏi tòa nhà, vừa kịp lúc một chiếc xe do một cô gái khác lái tới, không đợi xe dừng, cô ta nhảy thót người ngồi vào xe, sự phối hợp ăn ý này của hai cô gái khiến người khác có chút bất an, thời gian giữa bọn họ chính xác đến từng chi tiết. Lúc cô ta ngã người nhảy lên xe thì góc đứng vẫn là đối diện với Tiểu Tình, cô ta không quên khiêu khích Tiểu Tình bằng cách tạo hình ngón tay giống như khẩu súng, bắn về phía cô

...

Tống Tiểu Tình quay về Tống thị, cô mãi mê suy nghĩ về cô gái đó

Cô ta là ai?

Thân thủ cô ta tốt như vậy, nếu như đánh thêm vài hiệp có lẽ cô sẽ không chịu được bao lâu

Cô ta ra đòn thành thục, quyết liệt như vậy chắc chắn không chỉ đơn giản là học võ phòng thân, rõ ràng là...

Mạch suy nghĩ của Tiểu Tình bị gián đoạn bởi vì cô bất tri bất giác đi đến tầng 45 Tống thị mà không hề hay biết, tiếng của chú Dương trợ lý gọi bỗng thóc làm cô giật mình

"Tiểu thư" Ông ta bước đến trước mặt Tiểu Tình chậm rãi nói với cô "Phó tổng đã đến đây đợi cô rất lâu rồi, ngài đang ngồi uống trà bên trong"

"Cảm ơn chú, cháu vào gặp anh ta" Tống Tiểu Tình tươi cười trả lời với chú Dương, nói xong cô bước vào phòng Chủ tịch

Cô vừa đẩy cửa bước vào, Phó Quân Hạo đã hớn hở tươi cười đứng dậy

"Tiểu Tình"

Nhưng khi cô vừa xoay người lại, đập vào mắt anh chính là vết thương cắt dài ở cổ, khi nảy cô đã dùng cổ áo che vết thương lại, nhưng nó chỉ có thể che dấu được người khác chứ đối với Phó Quân Hạo rõ ràng là vô ích, anh rất tỉ mỉ quan sát cô, đứng nói là một vết thương dài như vậy, ngay cả một cúc áo cô bị đứt chỉ anh còn nhìn ra

Đôi lông mày nhíu chặt, nỗi khó chịu bức rức bấu chặt lấy tâm can của anh, Phó Quân Hạo không nói không rằng, đi thẳng đến bế thốc Tiểu Tình lên

"Anh làm gì vậy? Đây là Tống thị đó"

"Sợ gì chứ? Ngoan ngoãn một chút" ngữ điệu của anh nghe ra có vẻ không hài lòng, Phó Quân Hạo mặc kệ người bên ngoài có thể đàm tiếu như thế nào, anh vốn chẳng bao giờ quan tâm, Tiểu Tình bị thương đối với anh còn khó chịu hơn việc nghe miệng lưỡi của thiên hạ

Anh bế Tiểu Tình nhẹ nhàng đặt lên ghế sofa dài, để cô tựa lưng vào liền lót ra phía sau một cái gối mềm để cô thấy thoải mái hơn

Thấy anh có vẻ mặt không vui, Tiểu Tình đành yên lặng nghe lời, kẻo lại chọc giận anh ta nữa thì khổ

Phó Quân Hạo bước ra mở cửa phòng, trợ lý Dương vẫn đứng túc trực bên ngoài chờ sai bảo

"Chú tìm giúp hộp cứu thương"

"Tiểu thư bị thương sao? Được được, tôi đi lấy ngay" Trợ lý Dương đoán ngầm là Tiểu Tình bởi vì cô vừa ra ngoài, nhưng làm sao lại bị thương được. Ông tức tốc chạy xuống phòng y tế lấy hộp cứu thương, tiện thể gọi thêm hai nhân viên y tế lên

Phó Quân Hạo đứng đợi ở cửa, lão Dương cùng hai nhân viên y tế vừa đến, anh đã vội càng nhận lấy hộp cứu thương

"Tôi tự làm được rồi" Dứt lời thì cánh cửa phòng cũng đóng sầm lại, hai nhân viên ngơ ngác đứng nhìn nhau, chỉ có chú Dương có chút phản ứng lại, ông mỉm cười an tâm

"Được rồi, hai người về phòng làm việc đi, ở đây có tôi lo"

...

Bên trong phòng Chủ tịch, khí lạnh từ cơ thể người đàn ông không ngừng lan tỏa, Tiểu Tình dựng hết cả tóc gáy, cô cũng biết Phó Quân Hạo đã nhìn thấy vết thương của cô

"Đó cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần nghiêm trọng quá vấn đề như vậy?"

"Vết thương nhỏ?" Phó Quân Hạo cau mày, tay vẫn không quên bận rộn chuẩn bị băng bông, thuốc khử trùng. Mãi anh mới tiếp tục câu nói dang dở khi nãy "Có thể sẽ bị nhiễm trùng nếu không được chữa trị kịp thời, em xem em đi, ra ngoài một chút liền bị thương"

Phó Quân Hạo nói vẻ như đang trách mắng nhưng ai có thể nghe được trong lòng anh có đau đến mức nào, Tiểu Tình bị thương chính là thứ anh khó chấp nhận nhất

"Em chỉ là...có chút việc nên đi xem thế nào thôi"

"Đi đâu mà không lái xe, đi đánh nhau à?" Phó Quân Hạo vừa nói, tay vẫn không quên thoa thuốc sát trùng lên cổ.

Cảm thấy có chút đau rát, Tiểu Tình run run ngồi dậy

"Ngồi im"

Tiểu Tình không dám rụt rịt nữa, ngồi im thinh thít "Nào có đánh nhau với ai"

Mãi một lúc cô mới nghĩ là lý do "Chỉ là khi nảy đi đường không cẩn thận vấp ngã bị thương thôi. Không sao mà" Tiểu Tình cười hề hề để che dấu bộ mặt đang nói dối của cô

Phó Quân Hạo trừng mắt, vẻ mặt nghiêm nghị tuyệt đối "Ngã thế nào mà tạo thành vết thương thế này, ngã lại một lần nữa xem"

Giờ phút này Tống Tiểu Tình cô chẳng khác gì một con mối nằm dưới họng súng của gã thợ săn. Bộ mặt đáng sợ này của Phó Quân Hạo như muốn lấy mạng người khác, Tiểu Tình giơ tay đầu hàng chào thua

"Nếu có thể, anh đã sớm bắt em về, nhét vào chiếc hộp lớn cất em vào tủ để bảo quản"

"Được rồi, được rồi....Em nói thật là được"

Bước cuối cùng hoàn thành, anh dán miếng băng keo y tế lên cổ Tiểu Tình, thao tác cẩn thận, nhẹ nhàng như sợ làm vỡ một món báu vật quý gía

Vẻ mặt hiển nhiên là phải vậy của anh trưng bày một cách nghiêm túc

Cô thuật lại toàn bộ sự việc mấy ngày nay xảy ra, thêm vào đó là điều tra tung tích của thứ ánh sáng kỳ lạ và việc gặp cô gái kia ở tòa nhà đối diện

"Theo em nói thì có vẻ cô gái đó không phải người bình thường, rất có thể là người do Ngụy gia phái đến để theo dõi em" Phó Quân Hạo nghe xong nghiền ngẫm câu chuyện mới bán tín bán nghi đưa ra phỏng đoán

"Em cũng có suy nghĩ đó, giao đấu với cô ta rất lâu, chiêu thức cô ta sử dụng rất tàn ác, hầu như mỗi chiêu đều có thể lấy mạng em" Tiểu Tình không ngại bày bỏ suy nghĩ, nhận thức của cô về cô gái lạ mặt đó

"Nhưng mà có một điều, cô ta vô cùng xinh đẹp, không những dáng người đẹp ngay cả ánh mắt khinh miệt của cô ta cũng khiến người khác chú ý, khó lòng mà rời mắt được. Cô ta rất giống mấy nữ sát thủ ngầu ngầu trong phim, mẫu người em cực kỳ thích"

Tiểu Tình vừa dứt lời liền bị Phó Quân Hạo đặt một nụ hôn lên môi. Cô ngạc nhiên mở to mắt không hiểu

Đến khi Phó Quân Hạo buông cô ra, đôi mắt sâu thâm tình trực diện nhìn thẳng vào mắt cô làm cô có chút ngượng ngùng

"Không cho phép em khen người khác, ngoại trừ anh"

Tiểu Tình đần mặt, cố gắng cải lại "Nhưng cô ta là con gái"

"Là con gái cũng không được" Phó Quân Hạo nói từng câu từng chữ đều rất chắc chắn, không hề có chút nhún nhường, rõ ràng là một sự áp đặt lên người cô, không cho phép đối phương vùng vẫy.

"Thôi được rồi, quay lại vấn đề chính, em muốn tìm ra tung tích của cô gái đó"

Lần này Tiểu Tình nhún nhường cũng vì có chuyện nhờ vả, không nhường thì thiệt thòi rồi

"Anh sẽ cố gắng giúp em. Cô ta có dung mạo thế nào?"

"Đẹp, rất thu hút, nhìn vào sẽ ngất ngây ngay" Tiểu Tình chỉ dùng những từ này để miêu tả, đó cũng là thứ cô nhận biết về cô ta

Phó Quân Hạo "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.