Được tin tức tố của Viên Tiêu trấn an, phản ứng nôn nghén khá hơn rất nhiều, sau khi về đến nhà uống một ly sữa bò nóng, lại an tĩnh nằm trong lòng Viên Tiêu thiếp đi. Chờ Thang Viên thực sự ngủ say, Viên Tiêu mới nhẹ nhàng đứng dậy, chuẩn bị đến thư phòng gọi điện thoại cho Trương Duẫn Phi, nó về chuyện công tác một chút. Viên Tiêu vừa đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Nắm Tuyết Nhỏ ghé vào cửa phòng ngủ, thấy anh đi ra, nó vẫy đuôi vây quanh chân anh sủa gâu gâu. Viên Tiêu cong lưng, nâng lên hai chân trước của Nắm Tuyết Nhỏ lên, nhỏ giọng nói với nó: “Hư, đừng làm ồn để ba ba của con ngủ”. Lại nghĩ tới khi mình sốt ruột đưa Thang Viên ra cửa, không cẩn thận đạp vào một chân của nó, bèn lập tức xin lỗi: “Thực xin lỗi con, Nắm Tuyết Nhỏ, ngày hôm qua ba ba không cố ý, lát nữa khen thưởng cho con thịt khô, bây giờ tự mình đi chơi trước đi nhé.” Ôm Nắm Tuyết Nhỏ xuống dưới lầu, cho nó ăn cơm chó và thịt khô, Viên Tiêu lại lên lầu vào thư phòng, gọi cho Trương Duẫn Phi trình bày tình huống: “Alo, trưởng phòng Trương, ngày hôm qua thật là ngại quá, mọi việc đột nhiên phát sinh, không nói gì với ngài đã đi trước, thật sự vô cùng xin lỗi, về vấn đề công tác, cũng chờ ngày mai tôi tới công ty, sẽ cùng ngài nói tiếp.” Lần này đi công tác, Viên Tiêu biểu hiện ưu tú, hiện tại Trương Duẫn Phi đã nhìn anh với con mắt khác, hơn nữa Viên Tiêu là bởi vì có việc gấp mới không chào hỏi đã chạy lấy người nên Trương Duẫn Phi cũng không quá để ý. Đáp câu không sao cả, dặn anh nghỉ ngơi thật tốt rồi cúp điện thoại. Viên Tiêu ở thư phòng xử lý vài văn kiện của công ty, hỏi về kế hoạch tiếp theo, sau khi nghiêm túc suy xét rồi làm ra quyết định thì trở về phòng ngủ. Sau khi tắm rửa tẩy hết phong trần bôn ba bên ngoài ngày hôm nay, Viên Tiêu vén chăm nằm vào ổ chăn ấm áp. Anh vừa định tiến lên kéo Thang Viên vào lòng, Thang Viên lại mang theo ấm áp cùng hơi thở làm anh an tâm chui vào lòng anh. Viên Tiêu cười khẽ hôn lên trán cậu, hai người có một đêm mộng đẹp. Sáng sớm hôm sau, Thang Viên trải qua một giấc ngủ thoải mái rồi tự nhiên tỉnh, nhưng trời cũng mới sáng, gần 7 giờ. Thang Viên vừa mở mắt đã thấy mình nằm trong lòng Viên Tiêu, ngẩng đầu nhìn mái tóc anh mềm mại rủ xuống dán trán, cái này làm cho khí chất của anh thoạt nhìn hoàn toàn khác so với bình thường. Nhưng Viên Tiêu như thế này lại làm trái tim Thang Viên cực kì an tâm, cậu hạnh phúc mỉm cười, vươn tay ôm Viên Tiêu chặt hơn một chút. Lại qua hơn mười phút, Viên Tiêu mới tỉnh, nhìn Thang Viên trong lòng đã chớp chớp đôi mắt to lấp lánh, anh mỉm cười xoa một đầu tóc mềm sau đó mới rời giường rửa mặt, chuẩn bị làm bữa sáng. Nhìn Thang Viên có thể ăn vào không ít món hơn nữa còn không cảm thấy buồn nôn, Viên Tiêu mới thoáng buông lỏng, nói với cậu: “Mấy ngày nay em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, viết tiểu thuyết cũng trì hoãn lại, chờ thật sự nhàm chán không có việc gì làm lại viết, trưa hôm nay anh đặt cơm giao đến nhà, em không cần phải tự mình làm, cơm tối cũng chờ anh tan tầm trở về thì nấu.” Thang Viên uống xong một ngụm cháo cuối cùng trong bát, lau miệng rồi mới đáp: “Không cần phiền như vậy đâu, không phải em không thể tự gánh vác sinh hoạt, em có thể tự chăm sóc mình mà, anh đừng lo lắng.” Viên Tiêu phản bác: “Em nếu có thể tự chăm sóc mình, hôm trước đã không bị anh ôm vào bệnh viện, hơn nữa bác sĩ cũng nói, Omega mang thai ba tháng đầu cần phải bảo hộ chu toàn nhất, nghe anh đi, đừng làm mình quá mệt mỏi, ở nhà xem TV, chơi với Nắm Tuyết Nhỏ, ngoan ngoãn chờ anh về, biết chưa?” Thang Viên cũng sợ hãi chuyện hôm trước, nên nghe lời gật đầu đáp ứng Viên Tiêu. Viên Tiêu vừa vào công ty đã bị gọi vào phòng mở họp. Trương Duẫn Phi giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ hạng mục lần này của hắn và Viên Tiêu ở nước M, giảng giải hợp đồng quan trọng, phân tích hạng mục sẽ mang đến lợi nhuận tốt thế nào cho công ty, cuối cùng cường điệu khen ngợi Viên Tiêu làm việc rất có hiệu suất. Dưới nỗ lực của anh, hạng mục dự tính mất nửa tháng còn có khả năng không thành công, thế mà có thể kí kết với đối phương trước dự tính hai ngày. Hạng mục lần này là do chủ tịch Viên Giang Minh tự mình giao cho Trương Duẫn Phi phụ trách, cho nên cuối hội nghị Trương Duẫn Phi cố tình đề cao công lao của Viên Tiêu, những người khác dự đoán Viên Tiêu rất có thể dưới sự trợ giúp của Trương Duẫn Phi mà nhanh chóng thăng chức. Sau đó, ở văn phòng của Trương Duẫn Phi, Viên Tiêu lại bàn luận về chi tiết của hạng mục, cuối cùng toàn bộ hạng mục hoàn mỹ hiện ra trước mặt hai người, Trương Duẫn Phi thực sự vừa lòng, cười nói với Viên Tiêu: “Viên Tiêu à, cậu quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của tôi, không tồi, chờ tôi mang hạng mục này trình diện trước chủ tịch, năng lực của cậu nhất định sẽ tiếp tục được khai quật, ha ha.” Nhưng Viên Tiêu lại rất bình tĩnh trả lời Trương Duẫn Phi: “Trưởng phòng Trương, có thể hiệp trợ ngài làm tốt phần công tác này tôi cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng về sau có khả năng tôi không còn cơ hội này, xử lý hạng mục này xong, tôi sẽ trình đơn xin từ chức.” Trương Duẫn Phi kinh ngạc, dò hỏi Viên Tiêu: “Công tác hoàn thành tốt như vậy sao còn từ chức?” Lại nghĩ tới chuyện phát sinh hôm trước, Trương Duẫn Phi hỏi: “Là bởi vì người yêu của cậu?” Viên Tiêu cúi đầu cười dịu dàng, trả lời: “Đúng vậy, bởi vì người tôi yêu có thai, cho nên tôi hy vọng mình có thể có nhiều thời gian chăm sóc em ấy hơn. Ngài hẳn là cũng đã đoán được quan hệ giữa tôi cùng chủ tịch Viên Giang Minh, cho nên chuyện từ chức này tôi cũng sẽ tự mình nói với chủ tịch, mấy tháng gần đây còn phải cảm ơn trưởng phòng Trương đã dẫn dắt.” Trương Duẫn Phi ban đầu cảm thấy tiếc hận, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài đáp lại: “Haizz, việc tư của cậu tôi cũng không dám hỏi quá nhiều, thế nhưng tôi thật sự thưởng thức năng lực của cậu, sau khi rời khỏi công ty này, cậu có thể phát triển càng tốt hơn.” Cùng Trương Duẫn Phi bàn chuyện xong, Viên Tiêu trở lại bàn làm việc của mình tiếp tục xử lý phần công việc còn sót lại của hạng mục này. Đột nhiên di động nhận được một tin nhắn, Viên Tiêu mở ra tới vừa thấy, là hình ảnh cơm trưa Thang Viên chụp gửi cho anh. Thịt cá trắng nõn nấu ra bát canh tươi ngon, bánh canh nấu vừa đủ nhừ lại không mất hình dạng ban đầu, bức chụp bát canh cá này rất đẹp, ánh sáng góc độ khiến cho người xem thèm nhỏ dãi. Phía dưới ảnh chụp Thang Viên còn viết thêm một câu: “Cảm ơn anh nhớ em thích ăn bánh canh cá”. Viên Tiêu nhớ khi ra ngoài ăn cùng Thang Viên, cậu rất thích ăn món bánh canh này, nên đặt một suất ở nhà hàng cao cấp giao đến tận nhà. Viên Tiêu gọi điện thoại cho Thang Viên: “Đây là chúng ta lần trước vào nhà hàng kia, em ăn xong còn cứ nhắc mãi, ăn nhiều thịt cá một chút cũng tốt cho cơ thể.” Thang Viên nhận cuộc gọi, ấp úng phát ra một vài tiếng thật nhỏ, Viên Tiêu nghe không rõ, hỏi lại: “Làm sao thế Thang Viên? Em muốn nói cái gì, nói to lên một chút, anh nghe không rõ.” Lúc này Thang Viên mới nói to hơn: “Bánh canh cá ăn ngon… Nhưng là, nhưng là…” Nhưng là Viên Tiêu lại ở phần ghi chú viết thêm một câu: Bánh mềm một chút, cho chồng nhỏ mang thai của tôi ăn. Anh Beta giao cơm tới nhìn đến ghi chú này còn tủm tỉm cười nói với Thang Viên: “Người yêu cậu thật là cẩn thận, cậu cũng thật hạnh phúc.” Cái này làm cho Thang Viên không khống chế được mà đỏ bừng mặt, mãi cho đến hiện tại, cậu còn cảm thấy nhiệt độ trên mặt không có xu hướng giảm xuống. Cuối cùng, dưới sự truy hỏi của Viên Tiêu, Thang Viên cũng chỉ đỏ mặt nghẹn ra một câu không có việc gì. ~Hết chương 38~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]