Lúc ăn cơm trưa, Viên Tiêu mới biết được, lúc hai người lĩnh giấy đăng ký kết hôn Thằng Viên đã nhớ kĩ sinh nhật anh, lại còn chuẩn bị quà sinh nhật.
Viên Tiêu cười hỏi Thang Viên: “Món quà gì vậy? Hiện tại không thể cho anh luôn sao?”
Thang Viên ngượng ngùng trả lời: “Xin lỗi, Viên Tiêu, món quà không thích hợp đi theo chúng ta bôn ba, cho nên chờ về nước, em sẽ đưa quà cho anh được không?”
Viên Tiêu nghe được lời này thì nhướng mày, phỏng đoán: “Món quà không thích hợp bôn ba, chẳng lẽ là vật còn sống? Món quà em định tặng anh là thú cưng à?”
Động tác trên tay Thang Viên dừng lại đột ngột, mì sợi trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã lẩm bẩm lầm bầm oán giận: “Sao anh lại đoán được chứ, thế thì làm gì còn bất ngờ nữa!”
Viên Tiêu chống cằm, tay cầm nĩa, cười tủm tỉm nhìn bộ dáng sốt ruột của Thang Viên.
Mà Thang Viên lại bị đôi mắt cười kia mê hoặc, cúi đầu, không nhìn anh nữa, lỗ tai hồng hồng, tiếp tục im lặng ăn mì.
Một lát sau, Viên Tiêu lại đột nhiên hỏi: “Vậy cuộc gọi em tránh anh hai ngày trước là ông chủ cửa hàng thú cưng gọi tới?”
Thang Viên nghi hoặc ngẩng đầu trả lời anh: “Đúng rồi, làm sao vậy ạ? Vốn dĩ muốn dành cho anh niềm vui bất ngờ, thế mà đều bị đoán được hết rồi.”
Viên Tiêu nhớ tới hai ngày trước mình còn vì chuyện này sinh hờn dỗi, hiện tại đều tiêu tan, anh vươn tay, xoa đầu Thang Viên, cười nói:
“Hiện tại vẫn là bất ngờ mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-an-banh-troi-khong/1189061/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.