Mười phút sau, Viên Tiêu ôm Thang Viên tiến vào một khách sạn cao cấp.
Tiểu Thang Viên ý thức mơ hồ cố gắng mở to mắt, nhìn cánh tay của mình ôm chặt lấy cổ Viên Tiêu, mà Viên Tiêu đang vội vàng xử lý thủ tục đăng ký phòng.
Chị gái trước quầy nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Viên Tiêu, nhanh chóng đăng ký cho anh một gian phòng tổng thống.
Lấy được thẻ phòng, Viên Tiêu ôm Thang Viên một đường chạy tới thang máy, sau khi vào thang máy, Viên Tiêu mới chú ý tới, ý thức của Thang Viên tựa hồ tỉnh táo một chút.
Vừa mới ở trên xe, Thang Viên nóng vô cùng, vẫn luôn muốn cởi quần áo của mình ra, Viên Tiêu lái xe quản không được cậu, chỉ có thể nhìn thân thể phấn phấn nộn nộn từng chút lộ ra trước mắt.
Khi xuống xe lại bởi vì sốt ruột, không mặc lại quần áo cho cậu, chỉ kịp dùng áo khoác bọc đến kín mít, cho nên hiện tại thân thể trơn bóng của Thang Viên chỉ cách một tầng áo sơ mi cọ lên cơ bụng rắn chắc của Viên Tiêu.
Hai người ý thức được điểm này, nhiệt độ khuôn mặt lại tăng lên từng chút.
Viên Tiêu ôm Thang Viên vào phòng, nhìn cậu được bọc trong áo khoác của anh, ngồi trên chiếc giường lớn màu trắng, sắc mặt ửng hồng, Viên Tiêu không tự chủ nuốt nước miếng.
Anh dùng giọng trầm thấp hỏi Thang Viên: “Thang Viên, hiện tại em có biết anh là ai không?”
Mắt to của Thang Viên chớp chớp, mềm mại đáp: “Anh là, Viên Tiêu.”
Thanh âm tràn ngập từ tính lại hỏi: “Vậy em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-an-banh-troi-khong/1189039/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.