Trong khoảnh khắc Tiêu Nhượng bước đến, Thẩm Ý rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của tất cả các bạn nữ trong nhà ăn chuyển từ người cậu đến mình.
Cô chỉ cảm thấy da đầu tê dại, rất muốn đánh bạo đáp "Tôi để ý", nhưng dưới ánh mắt mong chờ của Tiêu Nhượng, cuối cùng cô chỉ đáp một cách nhát gừng: "Ngồi, ngồi đi..."
"Cảm ơn lớp trưởng!" Tiêu Nhượng cười rồi ngồi xuống đối diện cô.
Trương Lập Phong cũng ngồi xuống cạnh Tiêu Nhượng. Từ lúc Tiêu Nhượng đến gần, Dương Việt Âm và Quan Việt Việt đều cúi đầu giả vờ ăn. Thẩm Ý thấy chắc là hai đứa bạn thân muốn giả bộ không liên quan, còn Trương Lập Phong không hiểu sao hôm nay cũng yên tĩnh đến lạ.
Vì thế, hai nam ba nữ bọn họ ai tự ăn nấy dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, không khí tĩnh mịch đến kì quái.
Thái độ của họ cũng ảnh hưởng đến mọi người, một hồi lâu sau, ánh mắt chung quanh cũng dần tản bớt. Dù sao họ cũng phải ăn cơm, thật sự không tiện nhìn chằm chằm vào bạn học để hóng chuyện. Đặc biệt là khi họ giờ trông không khác gì mấy bức tượng.
Lúc này, Quan Việt Việt mới thở phào lên tiếng: "Cuối cùng cũng không nhìn nữa rồi. Họ mà nhìn tiếp thì tao ăn no kềnh ra mất thôi."
Hồi nãy, cô ấy thế mà ăn hết hơn nửa phần trứng xào cà chua!
Dương Việt Âm cười nhạo: "Hôm qua không phải mày mới nói tự nguyện chịu áp lực này sao? Đấy, cho mày cơ hội rồi đấy, sao lại nhát thế? Đúng là Diệp Công thích rồng*!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-tam-vi-ngot/1110444/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.