Đến phòng y tế, kiểm tra một chút, quả nhiên khác thường tất có yêu.
Lâm Ngộ Kiến căn bản không phải vì sợ hãi mà nôn đến chết đi sống lại như vậy, mà là không biết ăn uống như thế nào lại bị đau bụng, làm cho bệnh viêm dạ dày cấp tính phát tác.
Lý Vi Vi khoanh tay, khinh miệt nhìn Thiệu Vân Sơ.
“Vậy mới nói, chuyện gì cũng không nên trách người khác, phải có chứng cứ rồi mới nói.”
Thiệu Vân Sơ nghẹn lửa giận, cũng không quản Lý Vi Vi mà mặt đầy lo lắng nhìn Lâm Ngộ Kiến.
“Ngộ Kiến, cậu có sao không?”
Môi Lâm Ngộ Kiến tái nhợt, cả người nôn đến mức cũng không còn tí sức lực nào. Anh gượng ép mà cười, lắc lắc đầu.
“Tôi vẫn tốt, không có chuyện gì lớn. Cảm ơn các cậu, đều tại tôi, làm hại các cậu chơi cũng không vui.”
Lý Khả Tâm vừa định mở miệng tiếp lời, không nghĩ đến Thiệu Vân Sơ đã nói tiếp.
“Không có gì, tớ ở đây chăm sóc cậu là được, để các bạn học khác đi chơi đi, tớ không sao cả, cũng không phải lần đầu tớ đến.”
“Không được! Muốn chơi thì cùng nhau chơi, muốn chăm sóc thì cùng chăm sóc.”
Lại Văn Tĩnh nhanh chóng phản bác. Tráng Tráng xấu hổ đứng một bên, bị đặt vào thế khó xử không biết lúc này phải làm như thế nào.
Lâm Ngộ Kiến suy yếu khẽ cười nhạt, lắc lắc đầu.
“Tớ chỉ truyền nước thôi, không có việc gì, một mình tớ là được rồi. Các cậu nên đi chơi thì đều đi cả đi, đừng vì tớ mà làm chậm trễ, như vậy tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-tam-chieu-thuc-theo-duoi-lop-truong-dai-nhan/230688/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.