"Em lại đang viết cái gì vậy?"
Lạc Diễn Hàn đi tới bên cạnh vợ, nhìn cô bối rối đóng cuốn sổ, đỏ mặt nhìn mình.
"Không có.. Không có gì."
"Ngủ thôi." Lạc Diễn Hàn thúc giục cô.
"Được, để em thu dọn lại một chút." Nhìn chồng xoay người trở về phòng ngủ, Ý Lương vội vàng cất cuốn sổ.
Dĩ nhiên lúc cô không để ý Lạc Diễn Hàn quay người lại trên mặt xuất hiện một nụ cười, Lạc Diễn Hàn vẫn không nói cho cô biết, hắn đã đọc qua cuốn sổ của cô, mặc dù việc này là xâm phạm đời tư của cô, nhưng hắn cũng không phải là cố ý, quyển sổ kia đã bị hắn phát hiện từ lúc hắn còn đi lính, khi ấy Ý Lương đi học ở trường, hắn ở nhà thu xếp đồ đạc thì thấy quyển sổ kia, phát hiện cô chỉ viết nó vào mười phút đồng hồ trước nửa đêm, hắn nhớ toàn bộ, thú vị chính là Ý Lương có thể viết tất cả tâm sự vào quyển sổ ấy, mà không chịu nói nửa câu với hắn.
"Ngày mai em đi gặp ba phải không?"
Hắn có thể hiểu Ý Lương khẩn trương như thế nào, nhất định cô đang nghĩ đến cuộc hẹn ngày mai, cho nên mới phải viết tâm tình của cô vào cuốn sổ.
"Ừ.. Em không biết em phải nói gì với ông ấy nữa." Mặc dù hai người đã sớm gặp mặt, nhưng lần này Lạc Diễn Hàn sẽ không đi với cô, cho nên cô đang nghĩ thử làm thế nào để đối mặt một mình.
"Cứ như bình thường là được rồi." Hắn nắm tay cô, nhẹ nhàng đùa nghịch những đầu ngón tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-phut-truoc-nua-dem/219889/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.