Mỗi người đều có sự khác biệt về cá thể, đương nhiên cũng có những điểm đặc biệt khác với người khác, nhưng sự khác nhau giữa Lạc cùng với những người khác dường như rất lớn, nếu như là anh Lạc hoặc chú Chu, mình nghĩ chắc sẽ có chút đắn đo, mỗi lần đối mặt với Lạc mình không biết phải làm như thế nào, thậm chí liên thủ chân đều không biết nên đi kia bãi mới tốt.
Dường như anh không làm phiền đến mình, hay đơn giản mình không đủ tư cách gây phiền đến anh ấy?
Ý Lương bỏ bút xuống, nhìn đồng hồ báo thức, thời gian còn chưa đến mười hai giờ, nhưng lúc này cô đang chần chừ, hôm nay cô không đặt đồng hồ báo thức, vì Lạc Diễn Hàn đang ngồi bên cạnh cô.
Cất cuốn sổ vào trong túi, cô lấy một quyển vở khác, phía trên ghi lại kỳ nghỉ của Lạc Diễn Hàn, lần sau là kỳ nghỉ cuối cùng của hắn, hắn chuẩn bị xuất ngũ. Không ngờ hai năm trôi qua nhanh như vậy, thật ra cô ở đây cũng đã được hai năm, tuy cô không biết mình ở đây với thân phận là gì, nhưng cô lại muốn biết suy nghĩ của Lạc Diễn Hàn như thế nào.
"Sắp tới không phải em có kỳ thi sao?" Hắn ngồi ở trước máy tính gõ bàn phím, cô gái bên cạnh thỉnh thoảng nhìn trộm khuôn mặt hắn, hắn trực tiếp đặt câu hỏi.
Búp bê của hắn đã không còn dáng vẻ bị bỏ rơi nữa, Lạc Diễn Hàn giảm bớt vẻ thất vọng trên gương mặt, nhưng thay vào đó là ngơ ngẩn, Ý Lương thường xuyên nhìn trộm hắn.
"Ừm.."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-phut-truoc-nua-dem/219878/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.