Chương trước
Chương sau
Trong lúc Mạnh Tiểu Kinh vẫn còn đang dấn dứ nơi trường thi, Mạnh Tiểu Bắc đã về Tây An. Sau quá trình bôi thuốc giữ gìn cẩn thận, vết thương trên hai tay cậu đã dần dần khép miệng, lành hẳn.

Từ lúc đó cho tới kỳ thi đại học chỉ còn 4 tháng nữa, toàn bộ học sinh thầy cô giáo chìm trong không khí sục sôi, cố gắng phấn đấu hết mình, như bước vào cuộc chiến sống còn. Mạnh Tiểu Bắc vừa mới quay lại trường đã như động vật quý hiếm cần được bảo vệ của toàn khối.

Hàng năm chuyện mà các trường học để tâm chú trọng nhất chính là thành tích thi đại học. Trường cấp ba bình thường ở một địa phương nhỏ bé nơi Tây An, nếu có thể đào tạo ra một thiên tài, giả như Mạnh Tiểu Bắc thật sự có thể thi đậu Học viện Mỹ thuật Bắc Kinh, thì đây chính là sự tự hào vô bờ của toàn thể giáo viên, vẻ vang mát mày mát mặt vô cùng. Bởi vậy nên, tổ trưởng tổ bộ môn dạy Ngữ văn cùng phó tổ trưởng nghiên cứu dạy Toán, cả hai cùng nhau hợp sức, tự mình giúp Mạnh Tiểu Bắc học bù, phân tích đề thi Đại học của những năm qua. Với trình độ văn hóa bình thường của Mạnh Tiểu Bắc, nếu muốn trong thời gian ngắn có thể nâng cao kiến thức hay trông chờ vào chuyện bộc phát tố chất trình độ cao siêu gì đó hẳn là chẳng kịp, chỉ đành dựa vào các mẹo vặt, bí kíp luyện đề cấp tốc, dựa vào đề thi từ trước tới nay dự đoán các dạng đề, học thuộc lòng các ví dụ mẫu, bài văn mẫu.

Trong hội nghị, trưởng ban khối như thể tuyên thệ, hô vang khẩu hiệu: “Mục tiêu nay của trường học chúng ta chính là điểm bình quân nhất định phải trên bốn trăm sáu mươi điểm! Tuyệt đối phải để những học sinh giỏi nhất của chúng ta vào được trường Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc! Những học sinh loại 2 của chúng ta, 100 học sinh đứng đầu phải ra sức cố gắng thi được vào trường Đại học Giao thông Tây An, Đại học Chính trị và Luật pháp Tây Bắc!!! Với cả… với cả một vài học sinh trường nghệ thuật của chúng ta, Mạnh Tiểu Bắc, đúng, chính là em đấy! Em đừng có nhìn ngang nhìn dọc nữa, quay đầu lại cho tôi, tôi đang nói em đó! Dù có như thế nào đi nữa, sống chết em cũng phải thi được qua 280 điểm! Thi qua 280 điểm em mới có thể đạt yêu cầu văn hóa, đậu Học viện Mỹ thuật Trung ương! Đề thi Ngoại ngữ một đống đáp án ABCD, dẫu em có đoán mò khoanh bừa cũng phải cố mà khoanh đúng cho tôi 1/3 nghe chưa!”

Mạnh Tiểu Bắc bị thầy cô chẳng nể nang trực tiếp vạch mặt chỉ tên, khiến toàn khối cười vang.

Da mặt Mạnh Tiểu Bắc dày như thớt, mặc kệ thầy cô lấy mình ra làm trò đùa. Cậu sờ sờ tóc, cũng bật cười. Cậu nâng tay lên, trên ngón tay quấn băng gạc lấp lánh ánh sáng êm dịu đẹp đẽ của chiếc nhẫn vàng, đối với cậu, đây chính là sự kiêu ngạo và vinh quang trong tình cảm thuộc về cậu.

Từ đó, Mạnh Tiểu Bắc có thêm mấy biệt danh nữa do bạn học đặt, nào là “Mạnh hai tám”, “Hai trăm tám”. Tháng bảy này, vào cuộc thi đại học, mục tiêu của Mạnh Tiểu Bắc chính là thi vượt qua 280 điểm!

Khi ấy thầy cô giáo thân thiết gần gũi tựa như cha mẹ, đối xử với học trò như con đẻ của mình, quả là tình tựa biển sâu, ơn cao như núi. Rất nhiều thầy cô của các học sinh cuối cấp thậm chí còn chẳng có tinh thần đâu mà lo cho con cái nhà mình, toàn tâm toàn ý dốc hết sức lực cho những các học sinh thân yêu đang phấn đấu quên mình cho cuộc thi. Nguyện ước duy nhất của các giáo viên chính là có thể nhìn thấy tên học sinh của mình để trên bảng vàng, đó chính là thù lao xứng đáng nhất. Đối với các họ, học sinh của mình thi đỗ cũng tựa như đang thay họ biến giấc mộng có thể thi đậu lên Bắc Kinh năm đó – khát khao quay quắt suốt cả đời chẳng bao giờ có thể thực hiện được thành hiện thực.

Vết thương trên tay trái của Mạnh Tiểu Bắc khá nông, lành lại rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có thể cắt chỉ tháo băng gạc. Trên trường, cậu đành dùng tay trái viết chữ, làm bài thi, viết chữ mà y chang vẽ tranh vậy.

Người nhà cũng dẫn cậu đến bệnh viện lớn kiểm tra. Thiếu Đường gửi cho Tiểu Bắc một chiếc máy giúp hồi phục chức năng tay, đây là thiết bị mà bệnh viện quân đội chuyên dành cho các chiến sĩ bị thương. Máy phục hồi chức năng na ná máy chơi game Nintendo ở nhà Lượng Lượng. Trong những ngày Mạnh Tiểu Bắc không thể động bút vẽ vời, mỗi ngày cậu đều ở nhà mân mê nghịch máy phục hồi chức năng này.

Máy phục hồi chức năng có tám đến bảy chức năng khác nhau, có thể kéo ngón tay, có thể đánh bàn phím, rèn luyện sức mạnh của ngón tay, khôi phục sự linh hoạt.

Rèn luyện một tuần, Mạnh Tiểu Bắc đã có thể đánh xong rất nhanh một khúc nhạc.

Rèn luyện hai tuần, từ chỉ có thể kéo được dây thun với lực kéo vật tầm 100g, giờ đây mấy ngón tay phải của cậu đã kéo được dây thun với lực kéo rơi vào vật tầm 1.5 kí lô.

Thiếu Đường thường xuyên nhắn tin, gọi điện thoại giám sát quá trình luyện tập của cậu: “Hôm nay bây luyện tập kéo dây thun?”

Mạnh Tiểu Bắc kể: “Ngày nào con cũng làm, giờ một phút đồng hồ là đã làm xong ngon lành.”

Thiếu Đường: “Hôm nay làm đó hả? Bây phải kiên trì đó.”

Tiểu Bắc: “… Thật ra, hôm nay con dỡ cái máy khôi phục chức năng đó ra rồi, chơi thú vị ra phết! Con muốn coi xem bên trong máy đó có những linh kiện gì, lắp ráp ra sao!”

Thiếu Đường: “… Tay bây đã khôi phục hoàn toàn rồi hử?”

Sau khi Mạnh Tiểu Bắc cắt chỉ tay phải, trên lòng bàn tay cậu hằn in mấy vết sẹo ngang qua, khiến người khác vừa nhìn đã hết hồn. May mắn thay, ngón trỏ và ngón giữa của cậu lành lại không sao, nhưng ngón út và ngón áp út, bởi bị dao cắt rất sâu nên không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Khi bác sĩ khâu chỉ cho cậu đã nói, nếu mà cậu cướp dao mạnh hơn tí nữa thôi, thì ngón tay út chắc chắn hỏng hẳn, suýt nữa cậu đã tự cắt đứt ngón út của mình.

Từ đó trở đi cho tới rất nhiều năm sau, Mạnh Tiểu Bắc có thói quen cứ ra khỏi nhà là đeo găng tay, mùa hè cũng mang. Găng tay len mỏng che khuất lòng bàn tay đầy vết sẹo, chỉ để lộ ra những ngón tay.

Ngón tay cậu mảnh dài, găng tay như tô điểm thêm cho bộ dạng ngông nghênh lếch thếch của cậu, trông cực ngầu! Nếu quan sát kỹ, người khác có thể nhận ra ngón tay út và ngón áp út không cong như bình thường, về sau gần như không thể duỗi thẳng.

Mạnh Tiểu Kinh thi xong trở về, còn gấp gáp căng thẳng hơn cả Mạnh Tiểu Bắc, mỗi tối đều tự giác nhốt mình trong phòng nhỏ tự học, thâu suốt đêm dài học bù. Mạnh Tiểu Kinh vốn hiếu thắng, thường hay giữ mọi thứ trong lòng, không thẳng thắn tự nhiên. Giờ đây cậu học sống học chết, ra sức cố gắng, có hỏi kết quả thi như thế nào cũng khăng khăng không nói, tất cả đợi đến khi công bố kết quả rồi nói sau!

Một đám học sinh cuối cấp bị bài vở đè nặng, ôm trách nhiệm nặng trĩu tới nghẹt thở, túm tụm đánh bạn với nhau đến quán bida.

Ngay bên cạnh quán bida chính là rạp chiếu phim trong lòng đất mà mọi người thường hay đi. Bữa nay, ông chủ dắt cậu trai “em họ” của mình đến quán bida chơi. Ông chủ vẫn cởi trần như trước, mặc quần đùi rộng, cắn điếu thuốc liếc Mạnh Tiểu Bắc một cái, gật nhẹ đầu, hỏi bâng quơ: “Nay tới đây hả?”

Mạnh Tiểu Bắc lau đầu gậy, tóc mái được vén gọn gàng bởi băng đô đỏ. Cậu đè người xuống, áp sát cơ thể vào gậy. Cú đánh đầu tiên cậu đánh chệch, trượt tay.

Ông chủ nhướng mày hỏi: “Tay nhóc thế nào rồi?”

Mạnh Tiểu Bắc nhún vai: “Thôi đừng nhắc nữa, cản dao cho người khác bị thương thôi! Các ngón tay của tui suýt nữa thì tiêu.”

Ông chủ cong cong khóe miệng, cười hỏi: “Ai mà có thể khiến nhóc bất chấp tàn phế mà chặn dao thế hử, hẳn không phải là người thường ha?”

Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng buồn giấu: “Lần trước chú gặp rồi đó thôi.”

Mỗi lần Mạnh Tiểu Bắc đánh bida đều lộ ra chiếc nhẫn xinh đẹp lấp lánh trên ngón tay, ánh sáng chói lòa làm căn phòng bida tối mờ rạng rỡ hẳn. Ông chủ đen tối liếm môi, gật đầu, như thể muốn nói người anh em, chú hiểu cả, nhìn ra được trơn rồi!

Cậu chàng du côn bên cạnh ông chủ có vẻ không vui cho lắm, ngồi trên bàn bóng, thẳng thừng đá một cú vào mông ông chủ.

Ông chủ quay đầu: “Sao vậy?”

Cậu chàng hơi mất tự nhiên bĩu môi, liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Mạnh Tiểu Bắc.

Ông chủ chân chó nhe răng, ở chỗ không có người khẽ giọng dỗ dành cậu: “Rồi, rồi, ông đây thương em mà, sau này cũng chắn dao cho em được chưa!!!”

“Chắn dao cái con khỉ gì, nói gở mồm!!!”

“À? Ý em là cái nhẫn trên tay thằng nhóc đó hả?!…”

“… @#¥%*!”

Sau khi Mạnh Tiểu Bắc tan học thường đến quán bida giải trí, thả lỏng xả hơi.

Chơi thì chơi vậy thôi chứ cậu đánh bida cũng bởi muốn phục hồi tay. Dây thần kinh ngón áp út và ngón út bị tổn thương, cơ tay co quắp, hồi đầu đến cả gậy bida cậu cũng không cầm nổi bằng tay phải.

Bình thường cũng không ảnh hưởng nhiều tới việc cậu vẽ màu nước và phác họa. Cậu có thói quen cầm bút không quá chặt, ngón cái và ngón trỏ hơi đè nặng một chút, vẽ tranh chú trọng nhất là kỹ năng và ý tưởng sáng tạo bay bổng, khi đã đạt tới trình độ cao rồi, không cần mất quá nhiều sức mà chỉ tiện tay lướt bút cũng đã có thể thể hiện được trình độ của mình.

Thế nhưng, vào những ngày trở trời mưa về, ngón tay cũng sẽ đau nhức, sưng lên, có lúc sẽ ảnh hưởng tới thời gian giữ tay trên không, không thể vẽ phác họa quá 30 phút, phải thả tay xuống nghỉ ngơi, xoa bóp một lát mới có thể vẽ tiếp được.

Thời điểm đau đớn khó chịu, chỉ cần nghĩ tới người mình thích thì đều cảm thấy hết thảy trả giá đều xứng đáng, thậm chí còn lời to, ngón tay bị thương mà bù lại được một Đại Bảo Bảo hết lòng hết dạ với cậu! Tất cả khó khăn chỉ cần cắn răng chịu đựng là qua hết ấy mà.

Sau này, Mã Bảo Thuần có nói với chồng: “Thằng Mạnh Tiểu Bắc nhà mình đúng là kinh thật đấy, nhìn thấy dao mà nó cũng dám xông lên đỡ thật? Nhỡ rủi thật sự đâm phải chỗ nào, bị thương thì biết làm sao? Chẳng hiểu nó nghĩ cái gì nữa! Đúng là khùng hết chỗ nói!”

Mạnh Kiến Dân đáp: “Lúc đó có người cầm dao muốn đâm Thiếu Đường, suýt nữa trúng rồi, nếu tôi mà nhìn thấy tôi cũng nhào lên ngăn, không thể để Thiếu Đường bị đâm tới chỗ hiểm được, nói chung chuyện này tất cả là do thằng chồng khốn nạn của đứa em út tôi.”

Mã Bảo Thuần chẹp miệng thở dài: “Gì thì gì thì nó cũng vẫn chỉ là thằng nhóc 18 tuổi! Đây là giằng dao đó, nó phải dũng cảm thế nào mới dám xông lên giằng con dao đó?! Tôi thật sự phục sát đất Mạnh Tiểu Bắc, không thể ngờ nó có thể làm tới thế!”

Mạnh Kiến Dân: “… Nó với Thiếu Đường rất thân thiết, đúng là thân như phụ tử nhỉ?”

Mạnh Kiến Dân nhìn vợ, chần chờ không yên hỏi.

Trong lòng ông cũng bắt đầu nảy sinh những băn khoăn bất ổn.

Phải thân thiết tới như thế nào, yêu thương nồng đậm tới đâu, mà một đứa trẻ mới có thể liều chết quên mình dám xông lên đoạt dao, bất chấp ngón tay có thể đứt hết như thế? Tay đứt ruột xót, lúc đó đau đến mức độ nào cơ chứ.

Mạnh Kiến Dân từng hỏi Tiểu Bắc: “Sao con lại đeo nhẫn vậy?”

Mạnh Tiểu Bắc bày ra vẻ vô tội, bình tĩnh tỉnh bơ không hề run rẩy: “Hàng vỉa hè ấy mà, con cảm thấy rất đẹp nên mua đeo chơi cho vui ạ.”

Mạnh Kiến Dân nói ẩn ý: “Có những chuyện, không phải cứ vui, cứ thích là làm, con cũng chẳng nhỏ nữa rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Cha, con biết mà…”

Mạnh Kiến Dân nghiêm túc căn dặn hai thằng con trong nhà: “Hai anh em chúng bay nghe cho kỹ đây, gần đây trong thành phố có diễn ra biểu tình trên phố, cha với mẹ bay thỉnh thoảng cũng nói ra vào vài câu đồng cảm với mấy sinh viên đó, nhưng anh em chúng bay nghe thì nghe vậy thôi, tuyệt đối không được học theo! Tuyệt đối không được để cha mẹ vừa nói dứt mồm xong thì chúng bay đã chạy lên phố biểu tình gây rối nghe chửa! Thủng hết chưa hả?… Phong trào chính trị, đừng có dây vào, đây không phải chuyện đùa đâu.”

Từ tháng 4 năm nay, tình hình bên trong thành phố có những biến chuyển lớn, theo sát bước chân của Bắc Kinh, chính trị thay đổi khó lường vô cùng. Bọn học sinh phổ thông như Mạnh Tiểu Bắc khá là ngoan ngoãn, bởi còn chưa hiểu gì nhiều về chuyện sống còn của dân tộc, quốc kế dân sinh. Đám con trai mười tám tuổi, đang ở độ tuổi mà đa phần đứa nào đứa nấy suốt ngày chỉ ăn uống chơi bời, ngày ngày theo lệ đi học. Trong nội thành, ở Đại học Giao thông vận tải, Chính trị Pháp luật, Đại học Tây Bắc,… rất nhiều sinh viên đã tới tấp ầm ầm đi ra đường biểu tình, tham gia diễu hành thị uy, lên tiếng ủng hộ sinh viên Bắc Kinh.

Bên cạnh trường cấp ba của Mạnh Tiểu Bắc có một trường đại học, cổng mở có thể tự do ra vào. Mấy anh em Mạnh Tiểu Bắc tò mò, cũng chạy vào hóng chuyện. Trong mảnh đất tam giác trước cửa nhà ăn, trên bản tin dán đầy đơn tuyên truyền. Mỗi tuần, hội trường đều tổ chức cuộc họp dân chủ, hội nghị thảo luận. Thủ lĩnh sinh viên đứng trên bãi cỏ nhỏ diễn thuyết, lớn giọng hô hào kêu gọi. Còn có những đôi yêu nhau ngồi im trên thảm cỏ, đánh đàn guitar, hát vang bài “Tình khúc” và “Tuổi thơ” của La Đại Hựu.

Lúc ấy Mạnh Tiểu Bắc học được cách đánh đàn guitar từ một cậu trai hay gồi trên thảm cỏ, mặc dù trình độ đánh đàn vẫn còn rất bình thường, ngón tay cũng không linh hoạt. Cậu đeo vòng tay đỏ cùng găng tay len, chỉ lộ ra những ngón tay mạnh mẽ mảnh dài, toát lên khí chất tự do tự tại phóng khoáng, tựa như chàng thanh niên đang độ tuổi thanh xuân phơi phới, chẳng biết mùi sầu lo bi thương. Những người đi ngang qua coi cậu hát, tưởng cậu cũng là sinh viên đại học đang tham gia cuộc vận động.

Tháng 4, ở Tây An bắt đầu hoạt động tưởng niệm quy mô lớn, bảy trường đại học kết hợp với nhau tạo thành hội liên hợp, đứng trước cửa trụ sở chính quyền tỉnh biểu tình đề ra yêu cầu. Các sinh viên chiếm cứ quảng trường Tân Thành trong thành phố, hô hào khẩu hiệu, lãnh đạo tỉnh mời thủ lĩnh các học sinh vào trụ sở uống trà nói chuyện, xung quanh quảng trường rặt cảnh sát duy trì trật tự, nhân dân còn tự qua đó đưa nước đưa cơm. Các bộ phận, công chức nhà nước, tất cả đều quy củ trật tự, hòa bình có qua có lại.

Trong điện thoại, Thiếu Đường cùng Mạnh Kiến Dân trao đổi chuyện này, nói: “Thiếu niên kích động, người trẻ tuổi đúng là nóng nảy, bồng bột nông nổi, suy nghĩ vấn đề quá nông cạn đơn giản, họ không có vũ khí, làm sao có thể thay đổi bộ máy chính quyền?”

Từ ngày 22, tình thế bỗng chuyển biến đột ngột. Trong đài phát thanh bỗng nhiên truyền ra tin tức, các sinh viên ở Lan Châu, Thành Đô, Trường Sa, Tây An,… đồng loạt biểu tình cực kỳ dữ dội, thanh thế bùng nổ, vang dội khắp nơi. Chân trời thành cổ Tây An rực lên ánh sáng đỏ thẫm chói lòa, tiếng chuông vang rền, đàn quạ kinh hoàng bay tán loạn. Trên đường lớn nội thành, tranh chữ, truyền đơn rơi rụng tản mác khắp nơi. Có người gây rối, thiêu cháy mấy chiếc ô tô và xe truyền tin của đài truyền hình đỗ trước cổng trụ sở chính quyền tỉnh! Sẩm tối, bầu trời mù mịt cuồn cuộn khói từ đám cháy, ngọn lửa bùng lên dữ dội, thiêu đốt bốc cao giữa không trung, cờ đỏ bị khói đen bao lấy, phần phật tung bay trong gió.

Thiếu Đường nôn nóng nhắn Tiểu Bắc: [Giờ bây đang ở đâu? Về nhà ngay đừng ra ngoài!!!]

Lúc đó, Mạnh Tiểu Bắc và vài bạn học đang chạy trên đường, vừa mới đi coi biểu tình bạo động trở về. Cậu đeo dép lê, cuối cùng chạy văng tiêu mất một chiếc dép, trên mặt hẵng còn chưa tan hết sự hưng phấn kích động. Bọn họ đeo cặp sách chạy lên xe buýt, chiếc xe rít gào chạy ra khỏi thành phố, từ từ rời xa khu vực ầm ĩ náo động… Ở khu tập thể của bọn họ cũng có một đám học sinh biểu tình đi qua. Một học sinh quấn băng trắng đề chữ viết bằng máu trên đầu, đeo kính mắt, tay cầm loa truyền bá phổ biến với người dân, kêu gọi hô hào cải cách, thay đổi cải tiến nền chính trị, tự do tin tức, phản đối nền kinh tế hủ bại, đả đảo bọn quan lại tham ô. Lúc ấy, trong thành phố lớn, dân chúng chịu đủ mọi nỗi khổ sở khó khăn từ cải cách kinh tế, nỗi căm hận, phẫn uất với bọn quan chức tham nhũng, lũ mua bán chức quyền, cùng tình trạng lạm phát không ngừng tăng cao tích tụ đã lâu, rất nhiều người vây xem ủng hộ reo hò. Thế nhưng cũng có người hô lên: “Một đám nhãi con gây rối, tưởng rằng đây là cách mạng văn hóa đấy chắc, mau cút về trường học ôn bài đi!”

Mạnh Tiểu Bắc nhắn lại cho Thiếu Đường qua điện thoại trong phòng thường trực: [Con về nhà rồi, con không sao.]

Một phút sau Thiếu Đường gọi điện thoại qua, mắng xối xả: “Thằng nhóc mất nết ương bướng không nghe lời này, xa ông đây lâu ngày nên ngứa đòn đúng không?!!!”

“Bây dám giỡn ông hả? Cút về nhà ngay!!!”

Mạnh Kiến Dân cũng xuống lầu nghe diễn thuyết, rồi lại về nhà đọc báo, lắc đầu ngao ngán.

Trong nhà, Mạnh Kiến Dân nói: “Đây nhất định là phái phản động của chủ nghĩa đế quốc, bọn đặc vụ trà trộn vào quần chúng nhân dân, bạo động, đốt xe, phá phách cướp bóc, rồi đẩy hết trách nhiệm lên sinh viên, gây xích mích mâu thuẫn cho hai bên, mưu kế quá nham hiểm đáng sợ!”

Mã Bảo Thuần: “Mình bớt bớt giùm tôi, nói in ít thôi có được không? Cũng may giờ mình có tuổi rồi, chớ như mình hồi còn trẻ, sinh viên đại học hai mươi tuổi, thể nào mình cũng ra đường biểu tình cho coi!”

Mạnh Tiểu Kinh nói: “Đáng tiếc tôi không được làm sinh viên! Bọn tham quan thối nát ở trung ương, lũ mua bán chức quyền đó nên bị trừng trị từ lâu rồi. Nếu chủ tịch Mao còn sống, nhất định sẽ không có tình trạng này, những năm 60 ấy quan chức nhà nước trong sạch liêm khiết làm sao, lòng người đơn thuần trong sáng, trung thành, có tín ngưỡng lý tưởng!”

Mã Bảo Thuần vừa làm việc nhà vừa bực bội nói: “Mình già rồi mà tâm tình vẫn còn hăng hái nhở… Tín ngưỡng làm mình khốn cùng bệnh tật, lý tưởng đẩy mình tới bước đường cùng, quả thật những con người đã trải qua thời đại 60 như chúng ta đây, ai cũng đã từng ôm ấp bao hoài vọng lý tưởng…”

Nhiếp Hủy chạy tới nhà hàng xóm ngồi một lát, hưng phấn kích động tám chuyện với bọn họ, nói đại biểu sinh viên trên tỉnh, trên đài truyền hình đang phát biểu, đàm phán đề ra yêu cầu.

Tính tình Mạnh Tiểu Bắc hiếu động, không ngồi yên nổi, kìm không đặng tìm hiểu, tâm trạng kích động nhộn nhạo. Nhiếp Hủy kể, lãnh đạo cũng không biết phải làm sao, ở trên quảng trường Tân Thành phát biểu, trấn an sinh viên, hứa sẽ đưa tin đúng sự thật. Tất cả các học sinh tham gia biểu tình ở Tây An lên tới mấy vạn người, lãnh đạo tỉnh chịu áp lực từ cấp trên, song lại cũng chẳng dám nhờn mặt với dân chúng kích động, chỉ đành cố gắng trấn an trì hoãn, chẳng ai muốn mọi chuyện càng phức tạp rắc rối hơn!

Nhiếp Hủy kể tiếp: “Tớ theo xe của đài truyền hình dạo một vòng quanh quảng trường, nhìn thấy rất nhiều người ngồi lì dưới đất, vừa khóc vừa hô hào khẩu hiệu, làm người khác vô cùng cảm động… Sau đó tớ lấy mấy thùng nước trên xe tải phân phát cho đám sinh viên, tớ còn xuống phỏng vấn họ nữa, chụp vài tấm ảnh ngay tại đó, chân thực sống động, tớ muốn viết một bài tường thuật lại quang cảnh lúc đó.”

Mạnh Tiểu Kinh dựa vào đầu giường đọc sách, phủi phủi khói bụi, trách Nhiếp Hủy: “Thảo luận việc này làm gì? Cậu con gái con đứa còn quan tâm mấy cái chuyện này, cậu không lo gây ra chuyện phiền phức làm ảnh hưởng liên lụy tới mẹ cậu hả?”

Nhiếp Hủy trợn đôi mắt to, sáng ngời: “Đây là sự kiện lớn nhất ở Tây An từ khi tới sinh ra, là chuyện sống còn của đất nước, làm sao có thể dửng dưng khoanh tay đứng nhìn!”

Mạnh Tiểu Bắc giơ ngón tay cái: “Nhiếp Hủy, cậu đúng là hiệp nữ, chí khí chính trực! Ông đây thích!!!”

Mạnh Tiểu Kinh: “…”

Mạnh Tiểu Bắc vô tội buông tay.

Bước vào tháng 5, nghe nói sinh viên Lan Châu, Tây An tổ chức đồng loạt tiến về Bắc Kinh, đến quảng trường ủng hộ phong trào.

Trên quảng trường Tân Thành, cũng có một số ít sinh viên tham gia vào cuộc đấu tranh tuyệt thực. Lúc đó, tình hình tổng thể ở Tây An vẫn khá bình yên ổn định. Công an đứng gác ở bốn phía quảng trường, duy trì trật tự, quen hết với đám sinh viên hay đến đây. Mỗi ngày, vào sáng sớm tinh mơ, sinh viên qua đây chiếm vị trí tốt, cảnh sát cũng vào vị trí canh gác, chào hỏi, rảnh rỗi tán gẫu với nhau vài câu. Chẳng ai ngờ, sau này có thể phát sinh ra rắc rối hỗn loạn.

Một ngày nọ, vào buổi sáng, Thiếu Đường lại cuống cuồng ra sức gọi qua. Mạnh Tiểu Bắc quên tắt máy nhắn tin, nên lúc cậu đang ở trong lớp, vào giờ Ngữ văn của chủ nhiệm, tiếng máy nhắn tin đột ngột bíp bíp vang lên không ngừng, khiến cả lớp quay đầu nhìn cậu! Chủ nhiệm lớp suýt nữa nổi giận, cầm theo thước gắt: “Mạnh Tiểu Bắc, máy nhắn tin của em mà còn kêu ầm lên nữa, tôi thu ngay đấy!”

Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu ngó qua máy nhắn tin, nhìn lần thứ nhất rồi lại nhìn lần thứ hai, cẩn thận đọc tin nhắn của Thiếu Đường, ngẩng đầu thì thào với giáo viên: “Hình như em thi đỗ rồi.”

Trên mặt Mạnh Tiểu Bắc toát lên cảm xúc vui mừng tột độ, như thể choáng váng sung sướng tới nỗi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hạnh phúc đến mức đần cả người ra!

Chủ nhiệm lớp mau mải bước đến, vội vàng hỏi: “Thi đậu Học viện Mỹ thuật Trung ương rồi? Em đứng thứ mấy trong tỉnh?!”

Mạnh Tiểu Bắc: “Cha nuôi em không nói em đứng thứ mấy, chắc là cha nuôi em xem danh sách ở Học viện Mỹ thuật cho em.”

Tính tình chủ nhiệm lớp nóng nảy, vội vàng kéo Mạnh Tiểu Bắc đứng lên: “Ngay bây giờ em đến văn phòng tôi gọi điện thoại, hỏi rõ ràng xem rốt cuộc em đứng thứ mấy rồi về báo cho tôi biết. Tôi sốt ruột chết mất, ăn không ngon ngủ không yên nè!”

Ngày công bố kết quả, mới sáng sớm Thiếu Đường đã vội vã chạy tới cổng Học viện Mỹ thuật Trung ương, vừa mới liếc mắt một cái đã tìm thấy tên bảo bối của anh trong danh sách! Bởi vì tên Mạnh Tiểu Bắc xếp ngay đằng trước, cực kỳ nổi bật rõ ràng, đâm mạnh vào đôi mắt Thiếu Đường đến nỗi đau đớn. Anh nhìn đăm đăm tên cậu, nhìn đi nhìn lại, thật lâu thật lâu.

Danh sách dựa theo tổng điểm và điểm trung bình của mấy môn thi mà xếp thứ tự, giấy trắng mực đen rõ ràng, tránh phát sinh những tranh cãi lúc nhập học sau này.

Tên Mạnh Tiểu Bắc xếp ở vị trí thứ 3. Năm đó, trong hàng ngàn thí sinh tham gia thi, cậu đỗ Thám Hoa. (163)

163. Thám Hoa: Thám hoa (tiếng Hoa:探花) là một loại danh hiệu của học vị Tiến sĩ trong hệ thống khoa bảng Nho học thời phong kiến ở các quốc gia Đông Á.

Danh hiệu này được xác định trong kỳ thi bậc nhất của thi Đình, còn gọi là Đệ nhất giáp tiến sĩ cập đệ, đệ tam danh. Người thi đỗ thám hoa đứng thứ ba trong tam khôi (dưới trạng nguyên và bảng nhãn).

Danh sách trúng tuyển của Học viện Hý kịch Trung ương cũng được công bố, trong 50 thí sinh có điểm số cao nhất của chuyên ngành khoa diễn xuất có tên Mạnh Tiểu Kinh.

Mấy ngày này, công nhân đồng nghiệp, hàng xóm láng giềng đến nhà Mạnh Kiến Dân chúc mừng không dứt, ai cũng nói số mệnh Mạnh Kiến Dân đen đủi, bị thời đại, chính sách ảnh hưởng, không thể hoàn thành giấc mộng lên đại học, nhưng may sao lại nuôi được hai thằng con tài hoa hơn người, thi được vào trường đại học hàng đầu ở Bắc Kinh, đời này chẳng có gì tiếc nuối nữa rồi! Hổ phụ sinh hổ tử, con trai Mạnh Kiến Dân đương nhiên là giỏi rồi!

Cô Mã hàng xóm nhà bên đến nhà Mạnh Kiến Dân ngồi chơi, lén nói chuyện riêng với Mã Bảo Thuần: “Con cái có tiền đồ có tương lai đúng là quan trọng hơn tất thảy. Chúng ta làm cha làm mẹ, còn mong chờ gì hơn nữa phải không nào?! Tiểu Bắc, Tiểu Kinh nhà cô thi đỗ mấy trường ở Bắc Kinh quả thật là tin tức tốt nhất mà khu tập thể chúng ta nghe thấy đó! Chúng ta chỉ là đám là dân đen chân lấm tay bùn, còn mong gì ngoài bình an yên ổn sống qua ngày, chẳng thiết gì tới mấy chuyện ầm ĩ gây rối, thật sự không muốn đất nước loạn lạc như vậy…”

Mạnh Kiến Dân chi tiền dẫn cả nhà 4 người ra quán ăn ở Tây An, chúc mừng hai thằng con bảo bối của mình, đặt nửa con dê quay, đây chính là bữa ăn đắt nhất từ trước tới nay mà nhà họ ăn ở bên ngoài.

Hai anh em cũng khỏi phải tranh chấp, ngứa mắt nhau nữa, mấy chuyện hục hặc mâu thuẫn trước kia nghĩ lại mà thấy hề ghê! Đó cũng là những giây phút vui vẻ, hạnh phúc nhất trong 18 năm cuộc đời hai người, quãng thời gian đẹp đẽ khi mà mọi người trong gia đình ấm áp quây quần bên nhau.

Bệnh tình Mạnh Kiến Dân cũng chuyển biến tốt, không ho, phổi không tràn dịch nữa, có thể ngủ một giấc hoàn chỉnh thật ngon, sung sướng đến không khép được miệng. Mã Bảo Thuần cười: “Bệnh của mình là tâm bệnh mới đúng! Hai thằng cu còn chưa cưới vợ xung hỉ chữa bệnh cho mình mà bệnh của mình đã khỏi rồi!!!”

Đến cuối tháng 5, tình hình Bắc Kinh lại thay đổi đột ngột, hơn nữa có tin tức truyền ra từ đội ngũ cán bộ cao cấp rằng quân đội chuẩn bị tiến vào thành phố.

Có một buổi tối, Kỳ Lượng kích động, cuống cuồng nhắn cho Mạnh Tiểu Bắc, gọi điện thoại cho cậu.

Kỳ Lượng kêu lên: “Mạnh Tiểu Bắc, đ*t mẹ, hôm nay suýt thì toi đời rồi! Xém cái tao bị xe tăng quân đội nghiền nát, đây là lần đầu tiên tao thật sự thấy xe tăng đó cha mẹ ôi!!!”

Mạnh Tiểu Bắc vội hỏi: “Mày đến quảng trường gây rối hả? Mày đứng có đi đó!”

Kỳ Lượng đáp: “Ông đây gây chuyện đếch gì, tao sợ chết bỏ mợ, mày còn không rõ tao đó! Hơn nữa ấy, cái đám tiến vào thành phố biểu tình đập xe hô hào khẩu hiệu cũng có cống cho đám người vây quanh một đồng một cắc nào đâu, tao đếch thèm đi!”

Ngày hôm đó, Kỳ Lượng đến đưa một chuyến hàng cho cửa hàng máy nhắn tin gần cầu Đông Đại, cậu cưỡi xe ba bánh, đằng sau còn có thầy Tiêu, cùng đi về nhà.

Bọn họ đi từ cầuĐông Đại về Bát Lý Trang, đúng lúc đụng phải xe quân đội từ đường số 1 Hô Gia Lâu ở ngoại ô đi vào trong thành phố.

Trong giọng nói Kỳ Lượng bừng bừng sự hưng phấn sau khi hút chết, suýt soát thoát khỏi cơn hiểm nguy: “Lúc đó hai bọn tao đang đi ngược chiều, tao lái xe moto lên lề đường chạy ngược chiều đó!”

“Khi ấy tao còn thấy lạ lùng bức bối, chẳng hiểu sao mà đường sá vắng tanh, người có lèo tèo vài mống.”

“Tiêu Dật nhà tao nói, có gì đó không ổn, chúng ta xuống đẩy xe đi, xem tình hình thế nào rồi đi tiếp, lúc đó tao nói không có chuyện gì đâu mấy phút nữa là đã về tới nhà rồi!”

“Càng đi tao lại càng thấy lạ, sao trên đường lại không thấy xe gắn máy nào?! Đến xe buýt 112 cũng bỏ trạm không dám dừng, chạy thẳng qua bến luôn mất tăm mất tích!”

Mạnh Tiểu Bắc mắng: “Mày đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà! Lượng Lượng, mày đúng là chuyên môn đâm đầu vào chỗ chết.”

Kỳ Lượng lại lên cơn kích động, nghĩ lại mà rợn: “Tao đúng là đâm đầu vào chỗ chết thật.”

“Lúc ấy may mà Tiểu Dật Dật nhà tao nhanh mắt, phản ứng lẹ, từ phía sau hô tao dừng xe dừng xe, chạy mau, phía trước là xe tăng!!!”

“Khi đó tao sợ tới ngu luôn, đúng y như trong ti vi đó mày, hàng loạt xe tăng bọc thép dài dặc, ngó mắt nhìn mãi cũng không thấy hết nổi đội ngũ dài tới đâu. Bánh xích kim loại của xe tăng chầm chậm đè nghiến lướt qua mặt đường, nòng pháo thẳng đơ chĩa vào phía tao, đi theo đúng đường mà tao đi!…”

Kỳ Lượng vội quăng tay lái, cùng Tiêu Dật nhà cậu quay đầu ù té chạy, sau đó bị một đoàn xe tăng đuổi theo!

Moto mà bọn họ vứt trên đường bị xe tăng đụng bay, trên đường tan tác rơi rụng đầy những mảnh sắt vụn cùng linh kiện.

Giữa đường xe gắn máy và xe đạp là một hàng cây cối rất rậm rạp. Kỳ Lượng với Tiêu Dật cực kỳ khổ sở thảm hại, từ trong bụi cây cố sống cố chết chui ra, núp ở khoanh đất gốc cây, ngồi xổm ôm đầu. Tiêu Dật ôm Lượng Lượng vào trong lòng, bảo vệ cậu, sợ tới mức run lên. Đây cũng coi như lần mà hai người cùng vào sinh ra tử, nếu lúc đó mà có đạn bắn vào lùm cây, thì hai người họ đúng là bia đỡ đạn.

Nòng pháo xe tăng không bắn về phía Kỳ Lượng và Tiêu Dật, chỉ chĩa về vị trí bọn họ ẩn nấp rồi lướt qua. Bánh xe nặng nề chậm rãi đi qua, cuốn theo bụi bặm đất đá trên đường. Nơi phía chân trời nhuộm đỏ màu máu nhạt, bánh xe lịch sử ầm ầm tiến đến, mạnh mẽ không gì cản nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.