Mao Tiểu Vũ hoàn toàn không nhớ tối hôm đó về nhà thế nào, tóm lại chính là thờ ơ nhìn Vương Tử Văn phát điên một đêm, dưới từng tràng ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha liên tiếp, sống không còn gì luyến tiếc mà trở về nhà.
Đến tận cửa nhà cậu, Vương Tử Văn mới miễn cưỡng nín cười, bày ra bộ dạng ông chú tốt bụng, nho nhã lễ độ nói, "Con gái em ở nhà đúng không? Cũng không thể khiến con bé nghĩ tôi có bệnh được, tôi phải nghiêm túc một chút."
Mao Tiểu Vũ, "......" Vị tiên sinh này, anh cũng biết mình có bệnh à?
Còn nữa, đã ai đồng ý cho anh vào nhà chưa vậy?
Vương Tử Văn nhìn biểu cảm trên mặt cậu liền biết cậu đang phun tào mình, hắc hắc cười nói, "Em nhất định đang nghĩ, người này cũng tự mình biết mình phết, thế mà lại biết mình có bệnh cơ đấy!"
Mao Tiểu Vũ, "......"
Vương Tử Văn vui vẻ nói tiếp, "Tôi đoán đúng rồi chứ gì? Thấy tôi hiểu em không, đây là tình yêu của tôi với em đó, ha ha ha."
Mao Tiểu Vũ, "......" Ha ha cái đầu anh ấy, không được ha nữa!
Vương Tử Văn duỗi dài cổ nhìn vào trong, hạ giọng nói, "Con gái em ngủ rồi à? Sao yên lặng vậy."
"......Buổi tối tôi bận đều sẽ nhờ bảo mẫu đón con bé đi, bây giờ con bé không ở nhà."
Bộ ngực ưỡn thẳng tắp của Vương Tử Văn tức khắc sụp xuống, hai mắt lóe sáng nói, "Con bé không ở nhà à?"
Mao Tiểu Vũ ừm một tiếng.
"Vậy......tôi vào ngồi một chút nhé?"
Mao Tiểu Vũ nào dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-yeu-tham-nguoi/929307/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.