Chính từ ngày hôm đó, Mao Tiểu Vũ đột nhiên thanh tỉnh.
Hóa ra Vương Tử Văn không đùa giỡn cậu, cũng không phải không coi cậu là gì, hóa ra bọn họ chỉ bỏ lỡ nhau mà thôi.
Mao Tiểu Vũ ngơ ngác ôm radio đã phát cả đêm, chờ mặt trời lần nữa mọc lên, hai mắt rốt cuộc cũng có tia sáng. Cậu chống người bò dậy, lấy từ trong tủ ra một cái khăn đã bỏ xó không biết bao nhiêu lâu, quàng lên cổ, sau đó bắt đầu chậm rì rì thu dọn phòng.
Bà nội bước vào trông thấy thì hoảng sợ, bởi vì căn phòng này đột nhiên lại trở nên sạch sẽ, Mao Tiểu Vũ cũng sạch sẽ ngồi trên ghế, bà không khỏi thấp thỏm, hơn nửa ngày mới cẩn thận hỏi, "Tiểu Vũ, đây là thế nào? Sao đột nhiên lại biết dọn phòng thế này?"
Mao Tiểu Vũ đùa nghịch một cái móc khóa hình quả bóng rổ, trên cổ quàng khăn, nghiêng đầu qua, nghiêm túc nói, "Bà nội, cháu hết bệnh rồi."
Bà nội cả kinh hai mắt mở to, do dự đi tới, nhẹ giọng hỏi, "Có phải khó chịu ở đâu không? Nói cho bà biết được không?"
Mao Tiểu Vũ lắc đầu, vươn bàn tay khô gầy đè lên tay bà nội, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống như mưa.
Khoảng thời gian chìm trong mơ hồ cậu cũng biết mình bị bệnh, cũng biết mình thế này là liên lụy tới bà nội, nhưng cậu không cách nào khống chế, không cách nào tự hỏi, chỉ là không muốn ăn gì, chỉ là muốn lên sân thượng, chỉ là muốn từ đó nhảy xuống thôi.
Cậu không phải kẻ đần độn, ngược lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-yeu-tham-nguoi/929301/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.