*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày sau khi từ Hàng Châu trở về, Tưởng Văn Húc một mình ở nhà, suýt chút nữa thì dằn vặt mình đến chết. Cũng may thư ký Tống không gọi điện thoại được cho hắn nên không yên lòng, trực tiếp nhờ Trương Cảnh Văn đến công ty lấy chìa khoá dự phòng đi tìm người.
Khi Tưởng Văn Húc tỉnh lại, đầu óc hắn vẫn chưa tỉnh táo, ánh sáng rực rỡ khiến hắn hoa mắt. Nhưng hắn vẫn cố gắng mở mắt ra, âm thanh suy yếu đến mức khó nghe thấy: “Là Tri Thư trở về rồi ư?” Hắn nhớ giây phút mình mất đi ý thức, hình như có nhìn thấy Hạ Tri Thư.
Lúc Trương Cảnh Văn rửa tay xong, bước ra từ phòng rửa tay trong phòng bệnh thì nghe được câu này, y nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Tưởng Văn Húc, ngữ khí bình tĩnh: “Tưởng Văn Húc, anh tỉnh táo lại đi, Hạ Tri Thư đã mất rồi.”
Lạ là Tưởng Văn Húc không hề kích động, hắn chỉ mỏi mệt nghiêng mặt vùi mình vào gối, âm thanh trầm đục: “Nếu như chú cùng một phe với họ lừa gạt anh, vậy thì đi đi.” Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tưởng Văn Húc cười khổ nói thêm: “Yên tâm đi, anh không giày vò chính mình, anh còn muốn chờ em ấy trở về đây.”
Tưởng Văn Húc không nói đùa, hắn thật sự bắt đầu chờ đợi. Sau khi xuất viện hắn quay lại công ty, uống thuốc đúng giờ, đối xử với nhân viên cũng tốt hơn rất nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-yeu-anh-nhat/1852038/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.