Ngải Tử Du đau lòng khôn kể, nhưng e rằng anh nên hài lòng đi thôi. Người chịu khổ cả đời, không còn đường lui nữa mới có thể gửi gắm hy vọng vào kiếp sau hư ảo.
Kiếp này, kiếp sau.
Hứa hẹn?
Lời hứa là thế đó, tin hay không là tuỳ bạn, dù sao kết quả cũng đã vậy rồi, tội gì nhất định phải so đo với bản thân mình như vậy.
Lúc về đã muộn, nhưng Đoạn Kiều trên Tây Hồ vẫn rộn ràng náo nhiệt. Hạ Tri Thư hơi xuất thần nhìn ra cửa sổ, Ngải Tử Du liền đi chậm hơn một chút.
“Chờ em khá hơn chút anh sẽ đưa em đi ngắm cảnh đêm Tây Hồ.”
Hạ Tri Thư thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu: “Không cần. Lúc còn đi học, buổi tối không ít lần chạy ra ngoài, đã chán rồi.”
Ngải Tử Du không biết nên nói gì, tất nhiên anh phát hiện nỗi tuyệt vọng của Hạ Tri Thư còn nhiều thống khổ và bi thương hơn so với mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-yeu-anh-nhat/1852014/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.