Chương trước
Chương sau
“Làm sao vậy?” Tưởng Văn Húc nâng mặt Hạ Tri Thư lên, trong mắt tràn đầy sự tìm tòi nghiên cứu: “Khoảng thời gian này em lạ lắm.”
Hạ Tri Thư lắc đầu, vết chai trên bàn tay Tưởng Văn Húc cọ lên gò má khiến cậu đau đớn.
“Trách anh lạnh nhạt với em? Đang làm nũng đó hả?” Ngữ khí Tưởng Văn Húc hời hợt như đang dỗ trẻ con, thậm chí bên trong còn có chút ý cười trêu tức: “Không phải anh đã về đây rồi sao?”
Hạ Tri Thư bình tĩnh nhìn về phía Tưởng Văn Húc, ánh mắt kia quá phức tạp, chỉ một giây ngắn ngủi thôi, sau đó cậu lại cụp mắt xuống. Lông mi cậu vừa dày vừa dài rũ xuống làm cả người có vẻ vừa vô tội vừa ngoan ngoãn. Giống như… Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén thất vọng trong một giây kia chỉ là ảo giác của Tưởng Văn Húc.
Trước giờ Hạ Tri Thư vẫn luôn ôn hoà mềm mại, giống như bây giờ cậu chỉ an tĩnh rũ mắt, nhưng trong khoảnh khắc đó lại vô cùng lạnh lẽo cứng rắn, như đã hoá thành dao nhọn đâm vào sau lưng người ta.
Tưởng Văn Húc bỗng nhớ lại buổi chiều hôm đó Hạ Tri Thư gọi điện thoại đến. Hắn không xác định được liệu cậu có nghe thấy tiếng của Thẩm Tuý hay không. Thật ra hắn có thể nghĩ được một lời giải thích hoàn mỹ, nhưng Hạ Tri Thư không hỏi, hắn càng không thể giấu đầu lòi đuôi được. Ngày đó cúp điện thoại xong Tưởng Văn Húc liền trực tiếp nổi giận với Thẩm Tuý. Hắn ghét nhất là việc tình nhân dám giở trò vặt với chính cung, còn không tự biết mình có xứng hay không. Hơn nữa Thẩm Tuý còn cãi lại, Tưởng Văn Húc trực tiếp cho cậu ta một bạt tai và một tấm vé máy bay về nước. Sau khi Thẩm Tuý đi rồi, hắn ở Pháp cũng chỉ đơn thuần bàn chuyện làm ăn.
Đại khái Tưởng Văn Húc có thể đoán được trong lòng Hạ Tri Thư vẫn hoài nghi mình, nhưng không nghĩ được là lại nghiêm trọng đến thế.
“Bảo bối, anh sai rồi.” Tưởng Văn Húc nâng mặt Hạ Tri Thư nhẹ nhàng hôn lên mặt và hai má: “Lỗi của anh đã lạnh nhạt với em. Đến Tết anh sẽ đưa em ra ngoài chơi nhé, muốn đi đâu cũng được hết….”
Nước mắt Hạ Tri Thư bỗng rơi xuống, có nhắm mắt lại cũng không ngăn được, từng giọt lăn dài trượt xuống thái dương: “Tưởng Văn Húc… Em không nhớ anh…”
“Không sao, anh nhớ em mà.”
Có lẽ là vậy đi. Hạ Tri Thư mặc cho Tưởng Văn Húc ôm mình đè xuống giường trong phòng ngủ. Cậu thật sự nhớ Tưởng Văn Húc, nhớ đến mức nghĩ đến hắn là lòng đau thắt, nhưng lại mạnh miệng nói không. Mà người đàn ông kia có tình nhân ngoan ngoãn, làm ăn thì thuận lợi, nhưng vẫn có thể dùng ngữ khí nói với mình rằng hắn có bao nhiêu nhớ nhung.
Thật sự, hành động không hề có liên quan gì đến cảm tình, Tưởng Văn Húc có thể nhìn ra Hạ Tri Thư đang nói một đằng nghĩ một nẻo, mà cậu lại không thê thoát khỏi cạm bẫy ôn nhu của hắn.
“Tắt đèn được không?” Hạ Tri Thư run lẩy bẩy, cảm giác được Tưởng Văn Húc hôn lên cổ rất kích thích.
“Ngoan, để anh nhìn.” Tưởng Văn Húc cắn cắn cằm Hạ Tri Thư, cười ôn nhu: “Đã là vợ chồng già rồi, còn sợ gì nữa?”
Hơi thở Hạ Tri Thư hơi bất ổn, cậu chỉ sợ bị Tưởng Văn Húc nhìn thấy dấu vết lỗ kim xanh tím trên cánh tay mình. Giọng cậu có hơi khàn, khóc oan ức: “Tắt… Tắt đèn đi.”
Tưởng Văn Húc đành phải nghe cậu, giữ lấy Hạ Tri Thư trong bóng đêm mờ mịt.
“Tri Thư à…” Động tác của Tưởng Văn Húc rất nhanh, ôm chặt Hạ Tri Thư vào ngực. Hạ Tri Thư nằm trên ngực hắn, bị tiến vào ở độ sâu chưa từng có, cậu ghé cằm trên vai Tưởng Văn Húc, trong cổ phát ra tiếng khóc nghẹn ngào cầu xin không kìm chế được.
“Tưởng… Tưởng Văn Húc… A…” Lúc Hạ Tri Thư bị để quỳ úp sấp dưới thân người đàn ông, rốt cuộc cũng không nhịn được khóc xin: “Chậm.. Chậm một chút… Ưm… Không muốn…Hmm…”
“Gọi là gì?” Động tác của Tưởng Văn Húc càng nhanh hơn, hắn ghì chặt lấy vòng eo mảnh khảnh hơn so với tưởng tượng, đưa đẩy đến mức tiếng khóc của cậu cũng không thốt ra được.
“Anh… Anh Tưởng…”
“Biết sai chưa?”
Ý thứ của Hạ Tri Thư hơi mơ hồ, ngây ngốc lắc đầu: “Không… Em không biết…”
Tưởng Văn Húc phủ phục lên tấm lưng trần của Hạ Tri Thư, âm thanh khàn khàn ôn nhu: “Có nhớ anh không hả?”
Hạ Tri Thư nức nở: “Nhớ… Rất nhớ…”
Đột nhiên Tưởng Văn Húc cảm thấy có tảng đá trong lòng mình rơi xuống, dường như còn có chút cảm giác vui mừng, cong môi ôn nhu hôn vành tai Hạ Tri Thư, động tác cũng dịu dàng hơn nhiều: “Ngoan… Anh cũng nhớ em lắm…”
Hạ Tri Thư nghe được câu như vậy lại cảm thấy nhiệt độ trên người từ từ hạ xuống, chỉ còn sót lại chút thất vọng, và cả đau đớn.
Em yêu anh, nhưng dừng coi em như kẻ ngu…
Lúc tan cuộc yêu Hạ Tri Thư nằm oặt trên giường, Tưởng Văn Húc ôm lấy cậu, để cậu nhoài lên ngực mình. Đây là động tác hai người thích làm vào mấy năm đầu tiên, lúc đó vào mùa đông, họ không có tiền nộp phí sưởi ấm. Hạ Tri Thư sợ lạnh, Tưởng Văn Húc liền ôm cậu vào lòng thật chặt, hai người quấn lấy nhau trong chăn.
Rõ ràng khi bắt đầu đã không nỡ để người ấy chịu khổ… Tưởng Văn Húc không ngủ được, trong bóng đêm nhẹ nhàng vuốt tóc Hạ Tri Thư, tại sao lại cam lòng bỏ người ở nhà mà ra ngoài chơi chứ? Có lẽ là bị ma xui quỷ khiến. Hoặc bởi vì luôn cảm thấy quan tâm thật lòng không hề giống với những chuyện vui đùa nhất thời kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.