Lý Kính Thù ngồi bên chiếc bàn gỗ màu nâu, chậm rãi viết từng dòng chữ. Nói đây là thư cũng không phải, mà nhật kí cũng chẳng đúng. Nét chữ anh mạnh mẽ lưu loát, trải dài trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh. Mười năm rồi, kể từ ngày hôm đó. Phải nói là gì đây? Chỉ là, anh không có dũng khí đứng trước mộ cô, anh chỉ sợ khi đã thực sự đứng trước mộ cô rồi lại không thể nói hết những điều đã giấu kín nơi trái tim anh.
”Hôm nay trời lại mưa. Phương Bình, Thượng Hải của chúng ta vẫn như ngày nào, hoàn toàn không thay đổi, chỉ là em đã không còn bên cạnh anh. Nơi này không còn gì đáng để tiếc nuối nữa, nhưng mà nói như vậy cũng không đúng, phải là còn rất nhiều thứ. Còn kỉ niệm của chúng ta, một ngày nào đó khi chúng ta có thể gặp lại nhau tại nơi này, có lẽ em sẽ hiểu được cảm giác hiện tại của anh...”
Bên ngoài cửa sổ, những hạt mưa rơi từ trên trời xuống. Như khóc thay cho Lý Kính Thù, bao nhiêu lâu rồi, vết nứt con tim lại cứ âm ỉ nhói đau. Nhưng mà đây chính là sự thật, anh không thể cứ mãi trốn trong cái thế giới chỉ tồn tại ngày hôm qua, như những lần còn cô ở bên cạnh.
Khi gấp tờ giấy lại, anh cầm ly cà phê lên định uống, nhưng chợt nhớ ra trong ly chỉ còn lại đúng một giọt. Tự cười giễu chính mình, anh đặt chiếc ly đã không còn cà phê xuống bàn. Bây giờ cô đã không còn ở nơi này, cũng sẽ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-van-ngoanh-ve-thuong-hai/139258/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.