Máy bay xuyên qua tầng mây trắng, chậm rãi đi vào đường băng. Năm rộng tháng dài, đời người là muôn hình vạn trạng, có mấy ai thấu hiểu được bản thân mình chứ? Phương Bình và Lý Kính Thù nhanh chóng bắt taxi về nhà, trời vẫn nắng.
”Phương Bình! Chiều nay có thể anh không về nhà sớm, em ăn cơm một mình được không?”
”Như thế cũng được!” Lúc nói ra câu này, Phương Bình đang chăm chú đọc sách.
Buổi chiều hôm đó, Lý Kính Thù không về nhà. Một mình Phương Bình ăn tối, sau đó ngồi vào bàn làm việc viết sách. Nét chữ cô ngay ngắn trải dài trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh. Rất lâu sau này, khi Phương Bình quay gót rời khỏi nơi đây, có lẽ cô sẽ rất nhớ rất nhớ những kỉ niệm cùng anh, bên khung cửa sổ, bầu trời sao vẫn cứ thế sáng mãi, còn cô và anh thì chẳng còn liên hệ. Cô từng hứa với anh sẽ làm cho bản thân hạnh phúc. Cao nguyên Tây Tạng tuyết trắng xóa nhuộm trắng ngôi mộ của cô, còn anh chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
Đối với cô, biển hoa anh đào hôm đó có lẽ là kỉ niệm đẹp nhất giữa anh và cô. Cô từng nói, “Nhìn cứ như tuyết rơi ấy nhỉ?...“. Ngày hôm đó, anh phủ nhận điều đó nhưng cho đến sau này. Khi tìm được cơ hội một lần nữa, anh nói, “Có lẽ thế...”
Bạn có khi nào dừng chân lại, ngắm nhìn những chuyện bạn từng trải qua?
Lý Kính Thù đã từng, Phương Bình đã từng nhưng họ không có cơ hội để quay về thời khắc đã quay đầu. Có thể hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-van-ngoanh-ve-thuong-hai/139254/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.