Mười ròng rã, kiên cường đối mặt với đau thương. Kết quả còn lại gì giữa những năm tháng đan xen ấy, có thể kết cục phía trước sẽ không như bức tranh mà anh vẽ ra, cũng sẽ không giống như câu chuyện mà cô đã viết, kết cục mỹ mãn, hạnh phúc trăm năm. Anh nói: Là do chúng ta không có thời gian. Cô nói: Là vì chúng ta không đủ dũng cảm để vượt qua tất cả nên chỉ có thể bỏ lỡ lẫn nhau. Hồng trần tang thương, vết thương cũ chưa lành thì đã tự tay rạch thêm một nhát dao nữa, trái tim âm ỉ nhói đau nhưng những năm tháng ấy có đối phương bên cạnh, ngày hôm nay lại một mình lẻ loi giữa biển người cô đơn.
Sáng hôm sau, Phương Bình giúp Lý Kính Thù chuẩn bị hành lý, bởi vì anh sắp phải đi công tác xa. Sau khi thu dọn hành lý giúp anh xong, Phương Bình thong thả xem tivi. Lý Kính Thù từ nhà tắm bước ra, ôm choàng lấy vai cô, thì thầm vào tai cô: “Phương Bình! Giữ sức khỏe đó, anh sẽ về nhanh thôi!”
”Anh cứ yên tâm đi, em sức khỏe rất rất là tốt!”
Anh hôn tạm biệt cô, sau đó lưu luyến ra khỏi nhà. Xe của Lý Kính Thù đã đi khỏi góc khuất ngôi nhà, Phương Bình lặng lẽ dõi theo bóng chiếc xe dần xa. Cô không biết một tuần này sống như thế nào đây, không có anh ở đây dường như thiếu đi một thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng mà cô là ai cơ chứ, cô là Nhậm Phương Bình, có gì mà cô không thể vượt qua?
Thế là Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-van-ngoanh-ve-thuong-hai/139249/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.