Đến khi Ngôn Hi tỉnh giấc, A Hoành đã rời khỏi phòng. Anh kéo rèm cửa, nhìn xuống thì thấy cô đang đứng giữa trời tuyết dưới sân, tay cầm miếng bánh mì bón cho con chim sẻ bị bỏ đói.
Ngôn Hi sờ tay lên tai, cô đã đeo tai nghe cho anh. Anh vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra đã thấy trên bàn có sữa nóng và bánh mì. Lâu lắm rồi anh không ăn sáng,cũng đã lâu lắm rồi anh cũng phân biệt được ban ngày hay ban đêm, toàn là Lục Lưu về nhà lôi anh dậy, một ngày mới bắt đầu trong trạng thái mơ hồ. Rõ ràng chẳng bị ai trói buộc, chỉ là anh thích sống như vậy.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, nhẹ nhàng,có trật tự, tựa như đang giải phương trình toán học, từng bước đều đặn, vui vẻ,buồn tủi,chưa bao giờ thay đổi.
Anh ngước mắt lên, A Hoành bước đến, trên tay cầm hai quả trứng luộc.
Cô đưa cho anh và nói:"Anh ăn đi.". Nét mặt vô cùng bình thản, không còn vẻ đau đớn, gào thét như tối qua, dường như mọi tình cảm, suy nghĩ trong cô bị quét sạch. Cô quay đi, ngồi xuống bên cạnh lò sưởi để hong khô chiếc khăn mặt.
Anh không nói gì chỉ cúi đầu ăn sáng, suýt thì tóc chạm vào cốc sữa. Mỗi người tập trung vào công việc của mình, không ai can thiệp đến ai.
Anh uống nốt ngụm sữa cuối cùng,cô đứng dậy, xoa tay nói: " Bao giờ anh đi?"
Miệng Ngôn Hi còn đang dính váng sữa,anh lấy tay quệt đi rồi khẽ đáp: " Anh có...ba ngày...Anh có ba ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3005066/quyen-2-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.