Khi Tư Hoán nói: “Lục Lưu muốn đi ăn bữa cơm bình dân với em.” Thì A Hoành đang uống cốc cà phê Capuchino mà Tư Nhĩ mày mò cả buổi chiều mới pha xong, suýt nữa thì sặc bọt ra cả mũi.
Tư Nhĩ hậm hực nói: “Chỉ giỏi vậy thôi, kinh chết đi được.” Rồi vứt chiếc khăn mùi soa vào mặt cô.
A Hoành suýt ngất, nhìn anh nói: “Em không đi ăn cơm bình dân với anh ta đâu, em đi, nhỡ anh ta bán em cho mẹ mìn thì sao?”
Tư Hoán nói: “Anh chỉ nhắn hộ vậy thôi, em cứ quyết định đi.”
Tư Nhĩ đập bàn nói: “Được mời tội gì không ăn? Lục Lưu đã mời thì bao giờ cũng là khách sạn năm sao trở lên. Anh ta nói gì cậu cũng đừng sợ, cứ bịt tai vào mà ăn. Hơn nữa, cậu và anh ta có tiếng nói chung gì đâu!”
Tư Hoán: “Tiếng nói chung, chẳng lẽ bọn họ có ư…”
Hờ, cùng sở hữu một người đàn ông. Điểm khác biệt là Lục Lưu có phần mà không có danh, A Hoành thì có danh mà không có phần.
A Hoành cầm cốc cà phê, trầm ngâm nhìn ra phía xa.
Tư Nhĩ liền bẹo má cô, đe doạ: “Uống hết đi, đừng tưởng tớ không biết cậu đang nghĩ gì, nói cho cậu biết nhé, tớ mất cả buổi chiều mới làm được đấy.”
A Hoành muốn khóc mà không có nước mắt, thầm nghĩ, mất cả buổi chiều mà ra được sản phẩm này, mình làm đại cũng được sản phẩm ngon hơn.
Cuối cùng A Hoành vẫn đến điểm hẹn ăn bữa cơm bình dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3005060/quyen-2-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.