(*) Một câu trong bài thơ Lý tư của nhà thơ Nguyên Chấn (thời Trung Đường). Bài thơ được tác giả sáng tác để tưởng nhớ người vợ đã mất. Bài thơ gồm bốn câu: Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, Trừ khước Vu Sơn bất thị vân. Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, Bán duyên tu đạo, bán duyên quân (Dịch nghĩa: Đã đi bốn biển rồi ta còn màng gì nước (vì biển nhiều nước quá rồi); Đã thấy Vu Sơn rồi ta còn màng gì đến mây (vì mây trên đỉnh Vu Sơn đẹp nhất rồi); Hoa đẹp ta cũng chẳng màng ngoái lại (vì đã một lần có em, mà hoa sao sánh được với em); Nửa vì ta đang tu, nửa vì đã một lần có em.
Năm thứ tư, các môn học chung ít hẳn, tối đến rỗi rãi, nhóm bạn cùng phòng thường đi dạo phố shopping, A Hoành thích yên tĩnh nên một mình chạy ra sân bóng.
Một vòng, hai vòng, ba vòng…
Sân tiêu chuẩn bốn trăm mét, đêm xuân, đèn sáng chiếu ở bốn góc, nhìn rõ cỏ trên sân đang lay động.
Có những cái tích trữ lâu trong lòng, thời gian trôi qua, hoá ra cũng không thành tật mà chỉ bốc hơi mà thôi.
Chạy mệt, cô nằm sấp theo hình chữ “đại” trên thảm cỏ. Xung quanh có rất nhiều đôi trai gái đang ngồi ngắm sao, tỉ tê tâm sự. Cô cúi đầu bắt mấy chú muồm muỗm và xuyên vào nhành cỏ, mang về cho Vân Tại.
“Chị bắt đấy, mang về cho em chơi, đừng suốt ngày ngồi lì trong nhà như thế.” Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu, dịu dàng nói.
Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3005056/quyen-2-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.