Ngôn Hi cầm tờ giấy lên nhìn kĩ ba chữ cuối "khuynh thành sắc" trong bài thơ rồi nói nhỏ: "Bài này tặng anh nhé. Em đừng hỏi chuyện hôm nay, đợi mấy ngày nữa thôi, em đừng lo."
Cô đưa cho anh cốc sữa sô cô la ấm, mỉm cười, đáp: "Vâng."
Ngôn Hi nhìn cốc sữa, sực nhớ ra điều gì bèn cười tủm tỉm, hỏi: "A Hoành, lúc anh trừng mắt trông sợ lắm hả?"
Vừa nói, anh chàng vừa cố tình trừng mắt to hơn, A Hoành nhìn anh, đáp: "Vâng , trông hãi lắm." Thực ra là trông rất có hồn. Người khác nhìn thấy, hồn phách sẽ điên đảo, chỉ muốn nhìn tiếp, thế nên mới nói đôi mắt đó đáng sợ để che giấu sự mất hồn của bản thân.
Ngôn Hicười, cúi đầu đáp với vẻ hụt hẫng: “Hóa ra là thật, thảo nào, trước đây có nói... ờ... anh còn không tin, hôm nay, rất nhiều người cũng bảo như thế.”
A Hoành thấy tim mình đau nhói. Trước đây, ý muốn chỉ Lâm Loan Loan ư?”
Ngôn Hi gối hai tay ra sau gáy, dựa vào xô pha, nhắm nghiền mắt lạ và lẩm bẩm: “Hê, chẳng lẽ là do mắt của bản thiếu gia đẹp quá nên tất cả mọi người đều ghen tị ư?”
A Hoành cười khúc khích. “Chí lí, em rất ghen tị với anh. Đẹp trai như thế làm nhiều người áp lực lắm, anh có biết không?”
Cô lại không mắng: “Ngôn Hi, sao anh tưởng bở thế? Cứ ngồi đó mà tưởng tượng.” Dường như hiểu ra vến đề rồi thì sự thật từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ thuộc về cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3004976/quyen-1-chuong-53-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.