Chưa từng xảy ra chuyện gì
A Hoành thẫn thờ hồi lâu mới trở về với thực tại, tim cô đập thình thịch, cảm giác như đang nghẹt thở, rồi cô bắt đầu ho khù khụ.
Ngôn Hi buông cô ra, lấy cốc nước ấm đưa cho cô, kèm thao nụ cười tươi tắn.
A Hoành như người đang nằm mơ, cô đưa tay véo má mình rồi lẩm bẩm: “Không đau, chắc là nằm mơ thật.”
Cô biết mình đang cảm nặng, nghĩ mình đang mơ đến Ngôn Hi, nhìn thấy anh cũng cảm thấy xao xuyến. Cô kéo tay Ngôn Hi rồi vuốt nhẹ bờ má mềm mại của anh.
A Hoành mỉm cười, trong lòng có bao điều muốn nói mà không biết phải bắt đầu từ đâu, đành nhìn anh chăm chú và mỉm cười dịu dàng.
Ngôn Hi nhìn cô rất lâu.
A Hoành khẽ thở dài, nói: “Haizz, có thể thấy là em thực sự rất nhớ anh, Ngôn Hi ạ. “Rồi cô cúi đầu mắt đỏ hoe.
Ngôn Hi luống cuống hồi lâu, cuối cùng gọi: “A Hoành?”
A Hoành dụi dụi mắt, cười nói: “Ngôn Hi, anh đừng gọi tên em như thế, tỉnh dậy... em sẽ không quen đâu.”
Mặc dù thực sự rất muốn nghe thấy anh gọi tên cô nhưng cô thà là không nghe thấy còn hơn.
Cô cố gắng nghĩ đến chuyện làm sao cho đứa trẻ Ngôn Hi kia được bình an, vui vẻ suốt đời, đâu dám mơ tưởng đến chuyện Ngôn Hi sẽ đích thân gọi được tiếng A Hoành, kể cả tham lam nằm mơ như thế cũng sẽ bị trời phạt.
A Hoành nghĩ vậy rồi đẩy Ngôn Hi ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3004966/quyen-1-chuong-51-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.