Câu chuyện vĩnh hằng
Ngôn Hi đã đi, cô tận mắt nhìn thấy chiếc xe đó lao vút đi. Anh đi đến một nơi không liên quan gì đến cô, không còn muốn biết nữa.
Cuối cùng, đến cả cô cũng đã bỏ rơi anh.
Ngôn Hi, đây là điều anh muốn đúng không? Em đã cho anh làm điều đó, anh có vui không?
Khi tiễn ông Ngôn Định Bang quay lại Mỹ, cô đã cười và nói với người đàn ông đó: "Bác Ngôn, bác cứ về Mỹ đi ạ, sau khi chuyển đồ đạc xong, cháu sẽ gửi chìa khoá qua đường bưu điện."
Ông Ngôn nhìn cô, ánh mắt trịu nặng và có chút gì đó không nỡ.
Còn người đàn bà kia thì quay lưng vào tất cả mọi người, nói thầm với cô: "Ôn Hoành, cảm ơn cháu đã giúp cô một việc lớn." Hoa mai thơm ngát, đồ trang sức lấp lánh, nụ cười đó dịu dàng vô cùng.
A Hoành mỉm cười bình thản, nói: "Cô đừng quên trong tay cháu còn có cái gì nhé?"
Bà Lâm Nhược Mai mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ hiền từ. "Nếu cô nói món đồ mà cháu đang cầm không đáng giá một xu trước mặt nhà họ Lục, cháu có tin không?"
Trái tim A Hoành như bị ai đâm đau nhói, cô đáp: "Mặc kệ thôi."
Tất cả mọi thứ đều mặc kệ thôi.
Sự kiên trì và quyết đoán của cô tựa như một chuyện cười.
Từ quá khứ tới hiện tại là cười cho người khác nghe. Từ hiện tại quay trở về quá khứ là cười cho mình nghe.
Chỉ là một trò đùa không hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3004955/quyen-1-chuong-48-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.