Nhà của chú rối ở đâu?
Khi tân Đạt Di và Trần Quyện tách được hai người ra thì cậu bạn lớp phó học tập đã sợ đến tái mặt vì hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
A Hoành thở dài, nhặt biển số nhà lên, đặt vào lòng bản tay Ngôn Hi, sống mũi bất giác cay sè. “Không ai cướp nhà của anh đâu, Ngôn Hi à.”
Sau đó, cô quay sang xin lỗi cậu bạn bị đánh oan kia.
Mặc dù cậu ta không bị thương nghiêm trọng nhưng bị tấn công bất ngờ như thế, trong lòng cũng thấy hậm hực, mặt mày bí xị, đóp vào mặt A Hoành một câu: “Ngôn Hi ngớ ngẩn tớ không thèm chấp. Nhưng Ôn Hoành ạ, cậu ta thế này, tốt nhất là nên đưa vào bệnh viện tâm thần sớm!”
Tân Đạt Di cáu tiết quát: “Cậu mới là thằng ngớ ngẩn, có tin là lão tử tống cậu vào nhà thương điên ngay không?”
Anh chàng kia nhìn Tân Đạt Di, biết mình không nên chọc vào đám con em nhà quyền thế, liền “hừ” một tiếng rồi tiu nghỉu bỏ đi.
Trần Quyện muốn an ủi A Hoành nhưng A Hoành lại tủm tỉm cười, nhìn Ngôn Hi. “Còn lâu Ngôn Hi nhà mình mới ngớ ngẩn nhỉ?”
Anh vẫn cúi đầu nhìn “nhà” của mình như nhìn báu vật mà không có gì phản ứng.
Trước đây, anh thường nói “A Hoành nhà mình” với giọng rất tự hào: “A Hoành nhà mình xinh xắn, nấu ăn ngon, nói chuyện có duyên, các cậu có biết không?” Biết rồi thì tốt, vì đây chính là chân lí của Ngôn Hi. Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3004949/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.