Phong lưu bị ghét
Đêm trước hôm cụ Ngôn lên đường, ông và A Hoành đã nói chuyện với nhau, lúc ra ngoài, sắc mặt hai ông cháu đều khá lạ.
Ngày hôm sau, khi Ngôn Hi và nhà họ Ôn tiễn cụ Ngôn và chú Lý ra sân bay, chú Lý run rẩy cầm tay Ngôn Hi, mắt đỏ hoe, chỉ sợ cậu cháu yêu quý của mình không tự chăm sóc được bản thân. Trong khi đó, ông cụ không hề tỏ ra lưu luyến với cậu cháu đích tôn mà chỉ nhìn A Hoành, định nói gì đó xong lại thôi.
Tư Nhĩ đứng ở đằng xa, nhìn cụ Ngôn và A Hoành, vẻ mỉa mai lộ rõ trong nụ cười.
A Hoành sụt sịt, bước đến nói nhỏ: “Ông ơi, ông cứ yên tâm.”
Mắt ông cụ chợt sáng lên, nở nụ cười ấm áp, vẫy tay chào tạm biệt mọi người rồi cùng chú Lý đi vào.
“A Hoành, em với ông có gì giấu anh à?” Ngôn Hi cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
A Hoành im lặng hồi lâu rồi cúi đầu đáp: “Bí mật, không nói được.”
Câu trả lời của A Hoành càng khiến Ngôn Hi tò mò hơn, trên đường về nhà, anh tìm đủ mọi cách dò la thông tin nhưng A Hoành cứ nhắm mắt, vờ như không nghe thấy.
Tư Hoán cười, nhìn Ngôn Hi rồi vỗ vai anh chàng. “Cậu đừng hao công tổn trí nữa.” Mọi người trên xe đều nhìn anh với vẻ hào hứng khiến anh mất cả hứng, đành đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bất ngờ Ngôn Hi lay vai A Hoành. “A Hoành, em nhìn kìa, lối vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3004901/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.