A Hoành đưa tay lên xem đồng hồ, bảy giờ ba mươi phút, cô lại tiếp tục làm bài.
Trên màn hình tivi, số đấu sĩ tử nạn cũng mỗi lúc một nhiều hơn.
Hồi lâu sau, có tiếng đập rất mạnh vang lên.
A Hoành ngước mắt thì thấy Ngôn Hi đang lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, góc tường là bộ điều khiển game màu đen đã nứt toác đang nằm chỏng chơ.
“Em định ở đây đến khi nào? Ngôn Hi hỏi cô, ánh mắt sâu thẳm, mơ hồ không thể nhìn thấu.
“Anh nhớ ra rồi hả?” A Hoành mỉm cười rồi đưa vở bài tập ngữ văn, toán, ngoại ngữ ra cho Ngôn Hi.
Ngôn Hi nhướng mày, ánh mắt lộ rõ vẻ bực bội, trừng trừng nhìn cô hồi lâu.
Ánh mắt A Hoành vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng, trong veo như suối nguồn. Cô mỉm cười, nói: "Ngôn Hi, làm bài tập vất vả như vậy ư?"
Ngôn Hi sững lại, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt đã dịu đi phần nào, hồi lâu mới hờ hững đáp: "Ôn Hoành, có đáng phải như thế vì chuyện chỉ bằng cái móng tay này không?"
Người giận là anh, người gây sự là anh, người giận cá chém thớt vẫn là anh.
A Hoành thở dài, cảm thấy mình bị trách oan.
"Biết rồi, anh sẽ làm, em về đi." Ngôn Hi tựa đầu vào thành giường, thờ ơ giục.
"Vâng." A Hoành gật đầu rồi đứng dậy, đầu gối đã tê cứng.
Cô đóng cửa rồi xuống lầu.
Chú Lý đang ngồi trên ghế tựa nghe nhạc, lúc này đã ngủ thiếp đi, tiếng ngáy nghe khá rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-thuong-nho/3004875/quyen-1-chuong-21-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.