Kiếp trước, khi Lý Thư Uyển đơn thương độc mã* đi cứu Thẩm Thanh Nhiên, ta còn đang hầu hạ bà bà (mẹ chồng) vì bệnh phong hàn mà nằm liệt giường.
Bà bà là một người khó tính, trời còn chưa sáng đã bắt ta phải dậy hầu hạ, trời tối mới có thể trở về nghỉ ngơi.
Khi biết Thẩm Thanh Nhiên bị thổ phỉ bắt đi, ta lo lắng đến nỗi đêm không thể chợp mắt,cúi đầu nhận sai với phụ thân, cầu xin người thông qua quan hệ giúp đỡ chuyển lời cho bọn thổ phỉ.
Tốn bao nhiêu ngân lượng cũng được, chỉ mong Thẩm Thanh Nhiên bình an.
Nhưng lời của ta còn chưa đưa đến, Thẩm Thanh Nhiên đã trở lại.
Bên cạnh hắn là Lý Thư Uyển, biểu muội của hắn.
Khuôn mặt hắn tiều tụy, đôi mắt hẹp dài tràn đầy mệt mỏi.
Lý Thư Uyển quần áo xộc xệch, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch trông đặc biệt đáng thương khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Nàng ta ôm chặt cánh tay hắn.
Ta lo lắng đến phát điên, trái tim treo lơ lửng rốt cục rơi xuống đất, nóng lòng muốn hỏi hắn những ngày qua đã trải qua những chuyện gì, có bị thương không, có mệt hay không, có đói hay không.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, phất lờ tất cả những câu hỏi nào của ta, ôm lấy Lý Thư Uyển đi thẳng vào thư phòng.
Ta đuổi theo, cửa thư phòng đóng sầm lại, thiếu chút nữa đập vào mặt.
Ta đứng sững sờ một hồi lâu, mới nghe được âm thanh khàn khàn của hắn.
“Ngoại trừ đưa com nước,không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-lam-thiep/3321917/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.