Chương trước
Chương sau
Nhiếp tổng tâm tình buồn bực ngồi trong văn phòng làm việc nửa giờ, xác định Thư Ngạn đã đi xa mới đóng máy tính lại ra ngoài.

Hắn để cái điện thoại di động bị vỡ màn hình ở trong túi, định trên đường về nhà sẽ đến nơi bảo trì thay màn hình, lại đột nhiên nghĩ đến xe mình vẫn còn trong khách sạn. Giờ cao điểm khi tan tầm này nhất định hắn sẽ không gọi taxi đâu.

Mẹ nó.

Hắn bực bội chửi thầm trong lòng, lại lần nữa chà đạp tên khốn nạn họ Thư một phen trong ý niệm, lại không ngờ mới ra khỏi thang máy đã gặp người trong tâm trí mình.

Thư Ngạn ngồi một mình trên ghế sô pha ở đại sảnh, đối diện với thang máy luôn.

Một thân âu phục được cắt may thủ công ôm gọn thân thể làm ưu điểm vai rộng chân dài của y hiển lộ rõ ràng, ngũ quan xuất chúng và khí chất hấp dẫn đã thu hút ánh nhìn của không ít người vừa tan tầm, cả trai lẫn gái.

Trong lòng Nhiếp Vân Thâm cười nhạo một tiếng, đánh giá bằng bốn chữ to: Ra vẻ đạo mạo.

Người ra khỏi thang máy rất nhiều, Nhiếp tổng cũng thật sự không muốn trước mặt đám đông bên dưới mà đánh ông chủ đương nhiệm của tập đoàn Lance một trận, chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy y, lập tức đi về phía cửa.(✖╭╮✖)

Thư Ngạn đứng dậy theo sau, phát huy ưu thế chân dài của mình, nhanh chóng bắt kịp hắn ở đài phun nước bên ngoài cao ốc.

“Nhiếp Vân Thâm……”

“Cậu mẹ nó rốt cuộc muốn cái gì!”

Cột nước trong đài phun đột nhiên phóng lên cao, sau một lát lại rơi xuống tạo ra âm thanh xôn xao. Tiếng nước che dấu tiếng gầm nhẹ của Nhiếp Vân Thâm, đèn neon rực rỡ xuyên thấu qua cột nước mà chiếu lên trên mặt Nhiếp Vân Thâm và Thư Ngạn, lúc này ngũ quan của hai người đều có hơi không chân thật lắm.

Nhiếp Vân Thâm rống xong câu này, ngay sau đó trong lòng cũng hỏi chính mình một câu tương tự: Rốt cuộc mày muốn gì?

Còn không phải là bị đối thủ một mất một còn mười năm trước thượng sao, còn không phải là cùng người ta lăn giường một ngày một đêm sao? Người ta có cưỡng ép mày sao? Bản thân mày không vui thì y thượng được mày sao? Chẳng lẽ không phải chính mày bị sắc dụ mà tự đưa tới cửa sao, không phải chính mày không chịu được sự dụ hoặc của người ta mà cam tâm tình nguyện bị thượng sao? Người ta thượng mày, còn không cầu mày làm việc, làm mày không có cảm giác thành tựu, làm mày cảm thấy mình bị người ngủ hai ngày không có giá trị phải không?

Tao thượng mẹ mày!

Đôi tay Nhiếp Vân Thâm che mặt mà hung hăng lau một phen, dáng vẻ hung thần ác sát nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

“Thư Ngạn, cậu đừng đi theo tôi. Tôi thành thật nói cho cậu biết, hôm nay tôi rất tức giận, vô cùng tức giận, tôi không dám đảm bảo cậu đi theo tôi thì tôi có thể nhẫn nhịn không đánh cậu.”

“Vì sao cậu lại tức giận?” Thư Ngạn nhíu nhíu mày, ánh mắt ngây thơ trong sáng, quả thực hoàn toàn đối lập với lòng dạ phúc hắc của y. “Ngày hôm qua cậu không sảng khoái sao?”

Nhiếp Vân Thâm bị hỏi mà nghẹn họng. Hắn không sao? Sao có thể không sảng khoái? Quả thực con mẹ nó sướng đến mức hắn cảm thấy cuộc sống tình dục trong ba mươi năm qua đều vô nghĩa cả!

Phảng phất Thư Ngạn giống như đọc được suy nghĩ trong lòng Nhiếp Vân Thâm, không đợi hắn trả lời lại tiếp tục nói: “Nếu rất sảng khoái thì tại sao cậu lại tức giận? Rõ ràng tôi đã huy động vốn để kịp thời trả khoản nợ, cậu lại vẫn coi đây là lấy cớ ngủ cậu? Hay là cậu tức giận vì tôi không ngoan ngoãn nằm yên để cậu thượng?”

Nhiếp Vân Thâm thầm nghĩ, thì ra tất cả đạo lý cậu đều hiểu, vậy cậu mẹ nó cho tôi thượng lại đi!

“Nếu là vế trước thì tôi có thể giải thích, nếu là vế sau thì tôi có thể cho cậu thượng lại.”

Nhiếp Vân Thâm gần như tưởng ý niệm của bản thân quá mãnh liệt mà sinh ra ảo giác luôn. Hắn không biết từ khi nào mình đã chạy tới trước mặt Thư Ngạn, không dám chắc hỏi: “Cậu, nói cái gì?”

“Tôi nói, tôi sẽ để cậu thượng lại.” Giọng nói của Thư Ngạn không lớn nhưng vừa đủ để Nhiếp Vân Thâm nghe thấy. “Nếu tôi để cậu thượng lại thì cậu sẽ không tức giận nữa?”

Nhiếp Vân Thâm quả thực bị y chọc cười, cảm thấy đầu óc người này có vấn đề rồi.

Quả nhiên là người thì đều không hoàn hảo, không ngờ Thư tổng mọi phương diện đều xuất sắc lại bị bệnh tâm thần.

Hắn đút hai tay trong túi quần, thay đổi biểu tình mà cà lơ phất phơ nói: “Được. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi.”

“Hôm nay?” Biểu tình Thư Ngạn cứng lại rồi.

Nhiếp Vân Thâm hừ lạnh một tiếng: “Làm sao, mới vừa nói để tôi thượng lại nhưng muốn tới thật thì đã lúng túng?”

Khóe miệng Thư Ngạn hơi co giật một chút: “Eo của cậu, được không?”

Nhiếp Vân Thâm vừa nghe, lửa giận mới áp xuống đã bừng bừng cháy lên.

“Tôi mẹ nó cho dù eo không tốt cũng có thể thượng cậu đến mức kêu cha gọi mẹ!”

Lúc hắn nói câu này vô thức nâng cao đề-xi-ben khiến những người đi đường phải nhìn về phía này mà nghi hoặc, sôi nổi thảo luận.

Thư Ngạn không nỡ nhìn thẳng, đành xoay đầu sang một bên. Nhiếp Vân Thâm trực tiếp bất chấp tất cả mà rống: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy gay à!”

Người qua đường: Thật sự chưa thấy qua người nào lớn tiếng như cậu.

Thư Ngạn sợ hắn còn nói tiếp sẽ khiến mọi người kéo đến vây xem, bèn duỗi tay túm áo hắn đi về phía bãi đỗ xe.

Nhiếp Vân Thâm rống xong mới phản ứng được đây mẹ nó là dưới ngân hàng, những người tới tới lui lui cơ bản đều là đồng nghiệp. Tuy rằng viên chức trong ngân hàng F đông đảo nhưng không phải ai cũng biết hắn, nếu như bị người ta chụp đăng lên mạng thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Vì thế mà hắn phá lệ không tiếp tục làm loạn, thành thành thật thật đi theo y.

Lên xe rồi Nhiếp Vân Thâm vẫn còn hờn dỗi. Thư Ngạn hỏi muốn ăn gì hay không nhưng hắn lại nói không cần.

Hai mươi phút sau, Thư Ngạn dừng xe ở một tiệm ăn tại nhà được cách điệu rất đẹp.

Nhiếp Vân Thâm ngạo kiều ngồi trên ghế phụ, không muốn xuống xe: “Thư tổng nghe không hiểu tiếng người à? Tôi không muốn ăn cơm với cậu, phiền cậu đưa tôi về khách sạn lấy xe.”

Thư Ngạn đỗ xe tốt rồi mới trực tiếp duỗi tay cởi dây an toàn của hắn ra, thuận tiện thì thầm bên tai hắn một câu: “Không ăn cơm no thì cậu có sức làm tôi sao?”

Đánh chết Nhiếp Vân Thâm cũng không muốn thừa nhận mình lại bị giọng nói và ngữ điệu của Thư Ngạn mê hoặc lần nữa, mẹ nó cái gương mặt 360 độ không góc chết kia lại xứng với giọng nói trầm thấp đầy tính cảm làm sao, cho dù là thần phật trên trời cũng muốn cam bái hạ phong luôn! Huống chi hắn cũng chỉ là một người phàm nông cạn chứ.

Vì thế Nhiếp tổng có nguyên tắc kiên trì lâu như vậy chỉ cần vài giây đã quyết đoán đầu hàng.

Hắn đành tự an ủi bản thân là bụng mình thật sự đói rồi. Lời này của Thư Ngạn nói rất đúng, không ăn no thì làm sao có sức làm y chứ?

Có thực mới vực được đạo. Vì sắc đẹp và mỹ thực mà khom lưng gì đó, nghĩ đến cũng không có gì mất mặt hết.

Nhiếp Vân Thâm cứ như vậy tự lừa mình dối người mà tìm cớ, vừa yên tâm thoải mái mà ăn uống thỏa thích.

Tiệm ăn này lấy món ăn Quảng Đông làm chủ đạo, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, cách làm đặc biệt, nhìn thì thanh đạm nhưng hương sắc lại là mỹ vị, dù Nhiếp Vân Thâm không có hứng thú gì nhiều với món ăn Quảng Đông cũng rất hưởng thụ.

Cũng không biết là bởi vì ăn no hay do vẫn mong Thư Ngạn chủ động nói muốn hắn thượng lại, tóm lại khi Nhiếp Vân Thâm ngồi trên xe Thư Ngạn đến khách sạn, tâm tình của hắn đột nhiên tốt lên, thế mà có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với Thư tổng được.

Hắn nói: “Thư Ngạn, cậu rất thú vị.”

Thư tổng đang chuyên tâm lái xe quay đầu nhìn hắn một cái, không hề nói cái gì. Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến việc Nhiếp tổng kể lể.

Hắn lại tiếp tục nói: “Đôi ta mười năm trước đấu đến mức mày chết tao sống, mười năm sau gặp lại cũng không thấy có bao nhiêu vui sướng. Xem như tôi là người trêu chọc cậu trước, có hơi đê tiện, không nên khiến cậu đường đường là ông chủ lớn của tập đoàn Lance chỉ vì mấy ngày gia hạn mà phải bán mông. Nhưng mà cậu thượng thì cũng thượng đủ rồi, theo lý thuyết thì từ nay về sau cả đời chúng ta không qua lại với nhau nữa mới là người có não bộ bình thường. Cậu vội vàng nói để tôi thượng lại, rốt cuộc có ý đồ gì?”

Thư Ngạn vẫn không trả lời như cũ, tay lái vững vàng cua sang con đường khác, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho hắn.

Nhiếp Vân Thâm đặc biệt không biết xấu hổ mà tự hỏi tự đáp: “Tôi biết rồi, khẳng định là cậu xem trọng Nhiếp ca anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong mị lực bốn phía, không cẩn thận quỳ gối dưới quần tây của tôi.A——!”

Một tiếng phanh gấp sắc nhọn phá không mà đến, từ cuối cùng Nhiếp tổng chưa kịp thốt ra cũng bị thay đổi luôn. Thân thể theo quán tính lao về phía trước,hung hăng va chạm. Mông eo còn đang nhức phản ứng không kịp, tức khắc đau đến mức trăm hoa đua nở, năm vệt ánh sáng chói lòa phát ra.

“Họ! Thư!” Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thư Ngạn, hận không thể xé một khối thịt từ cổ y xuống.

Thư Ngạn bình tĩnh nâng cằm, ý bảo hắn nhìn về phía trước xem: “Đèn đỏ.”

Nhiếp tổng nổi giận: “Cậu con mẹ nó có biết lái xe không! Đèn đỏ chỉ có mỗi cậu phanh lại! Cậu còn dám mình không cố ý à?”

Thư Ngạn ngây thơ đáp trả: “Có thể là do cậu quá ồn ào làm tôi mất tập trung.”

“……” Bây giờ Nhiếp tổng có xúc động muốn giết người hơn bao giờ hết, số lượng hảo cảm vốn không không nhiều lắm ” biu ” một phát đã biến mất không còn bóng dáng rồi. Họ Thư nhìn như thế nào cũng thấy đáng ghét. Tại sao hắn lại vừa khờ dại cho rằng hai người có thể chung sống hoà bình hả? Nhất định là đầu óc bị lú lẫn rồi.

Đèn xanh bật lên, Thư Ngạn lại tiếp tục khởi động xe chạy đi. Nhiếp Vân Thâm không muốn nói chuyện với người này nữa, nhưng vài phút trầm mặc trong xe sau quá an tĩnh làm hắn cảm thấy xấu hổ, vì thế lại bắt đầu tìm chuyện để nói.

“Này, cậu cong lúc nào thế?”

Mắt Thư Ngạn vẫn nhìn thẳng về phía trước, không đáp mà hỏi lại: “Còn cậu?”

“Đại học.” Nói đến lịch sử phong lưu của mình, Nhiếp tổng lại hăng hái khó dừng, “Vào năm ba đại học, trường tổ chức vũ hội Giáng Sinh, ở đó tôi gặp được một đàn em người Nga vô cùng xinh đẹp. Cậu ta vừa xuất hiện đã khiến hoa hậu giảng đường tôi cực khổ theo đuổi hai năm lập tức ảm đạm thất sắc. Đôi mắt to kia, hàng mi dài kia, eo thon nhỏ kia, đôi chân dài kia, nhất cử nhất động đều phong tình cảm chủng lại ngây ngô phóng đãng. Vũ hội còn chưa kết thúc đã thổ lộ tình cảm với tôi rồi, chủ động đến mức đó, ai còn quan tâm cậu ta là nam hay nữ chứ? Cứ thượng đã rồi tính sau……”

“Tôi rất hối hận.” Thư Ngạn đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu.

Nhiếp tổng đang đắm chìm trong hồi ức về mỹ thiếu niên kia đến mức không thể tự kiềm chế, chưa đã thèm mà khép miệng lại, quay đầu hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Thư Ngạn nói: “Không có gì.”

Nhiếp tổng căn bản không thèm để ý hắn nói cái gì, vô tâm vô phế tiếp tục hỏi: “Lúc nào cậu biết mình cong?”

“Cao trung.” Thư Ngạn chỉ nói hai chữ này Nhiếp Vân Thâm lại nghe được rất rõ ràng.

Vì thế Nhiếp tổng chấn kinh rồi.

“Không thể nào? Cậu cong sớm như vậy?” Nhiếp Vân Thâm nói xong còn không đợi Thư Ngạn trả lời mà lại tự nhủ, “Khó trách nhiều nữ sinh theo đuổi cậu như vậy, cậu đều thờ ơ, thì ra là thích đàn ông? Ta thao, cậu ẩn giấu đủ sâu đấy Thư tổng.”

Thư Ngạn lại không thèm để ý đến hắn nữa mà hoãn tốc độ xe, di chuyển đến bãi đỗ xe ngầm của khách sạn.

Nhiếp Vân Thâm hoàn toàn bị tin tức bát quái này phủ đầu, hưng phấn đến mức cái mông đau đớn cũng không để ý, chẳng thuận theo mà bám riết hỏi: “Cậu biết mình cong thì chắc chắn phải có người mình thích chứ. Trong trường học của chúng ta? Hay là trường khác? Không phải là họ Văn trong tam trung kia chứ? Gọi là cái gì Văn Vũ ấy nhỉ?”

“Cấu Tứ Vũ.”

“Đúng đúng đúng, Cấu Tứ Vũ. Ta nhổ, thật sự là hắn à?”

Gara ngầm quá nhiều xe, Thư Ngạn hết sức chuyên chú mà tìm kiếm chỗ để xe, đối với việc não người này đang mở rộng ra tưởng tượng thì không thèm cho ý kiến luôn.

Không nói lời nào chẳng khác gì cam chịu cả, Nhiếp tổng thật sự cảm thấy mình có tố chất làm Sherlock Holmes đấy.

“Năm đó chúng ta đi tham gia cuộc thi toán học, tôi cảm thấy cậu quá chiếu cố họ Văn kia, không ngờ cậu lại thích người ta, phẩm vị…… A, không tầm thường.” Nhiếp Vân Thâm khoe khoang vỗ vỗ bả vai Thư Ngạn, ít nhất trên phương diện thích thượng đàn ông thì hắn có phẩm vị hơn Thư Ngạn nhiều. “Nhưng mà tên ngốc văn văn nhược nhược ấy thật ra cũng rất đáng yêu. Tôi nghe nói hắn chuyển trường vào năm ba,có hay không liên quan đến cậu? Cậu đoạt người ta tới tay, sau đó bội tình bạc nghĩa?”

“……” Thư tổng đi hơn nửa vòng quanh gara mới tìm được chỗ đỗ xe bị cái tên Nhiếp Vân Thâm não bổ làm sợ ngây người, thời điểm lái xe suýt chút nữa đâm vào đầu một chiếc Audi luôn. Thật vất vả mới có thể dừng xe tốt, nghiêm túc mười phần mà tự hỏi xem có nên kiểm tra não bộ của tên gia hỏa này không.

Nhiếp Vân Thâm nhìn vẻ mặt rối rắm của y còn tưởng mình đoán đúng rồi cơ.

“Aizz, cái này cũng không có gì. Chẳng phải đã qua nhiều năm như vậy sao, khi đó cậu còn chưa hiểu chuyện nữa…”

Thư Ngạn thiếu chút phun một ngụm huyết luôn: “Không phải hắn.”

“Thật sự không có quan hệ gì sao, tôi sẽ không cười nhạo cậu.” Tôi sẽ trộm cười nhạo trong lòng mà.

“Thật sự không phải hắn.” Thư Ngạn nhu nhu trán, “Hắn là con một người bạn kinh doanh của ba tôi, từ nhỏ thân thể không tốt lắm, vừa lúc tham gia thi đấu với chúng ta, ba tôi bảo phải chiếu cố hắn. Vào năm ba hắn chuyển trường là bởi vì hắn không phải người địa phương, đến lúc phải thu hồi hộ tịch sở tại của mình để tham gia thi đại học.”

Ách…… Rồng đen.

Nhiếp Vân Thâm yên lặng thu lại móng vuốt đang gác trên vai người ta: “Khụ, tôi chỉ đoán mò thôi, cậu đừng để ý. À, tới rồi ha, tôi đi trước lấy xe đây, tạm biệt.” Hắn vừa nói vừa mở cửa xe đi xuống, không ngờ lại bị Thư Ngạn túm chặt.

Hắn quay đầu lại: “Làm sao thế? Hôm nay không thượng cậu, chúng ta để khi khác.”

“Nhiếp Vân Thâm.” Tuy rằng túm cánh tay người ta nhưng giọng nói của Thư Ngạn lại ôn nhu khác thường. Y nói: “Không phải cậu tò mò người tôi thích là ai sao? Muốn nghe hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.