Nhiếp Vân Thâm tràn ngập hiếu kỳ muốn biết Thư Ngạn nói cái gì, nín thở hồi lâu, suýt nữa bị sặc nước chết.
Hắn rào một tiếng trồi lên mặt nước, lấy khăn tắm lau lau rồi tùy ý quấn quanh hông, dùng khăn bông xoa đầu lung tung mà đi vào phòng ngủ, nằm sấp lên cái giường mềm mại đang chờ đón.
Thân thể ngâm nước ấm thật thoải mái, 10 vạn 8 nghìn lỗ chân lông đều thả lỏng, giường lại mềm đến mức làm Nhiếp Vân Thâm cảm thấy mình chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ thiên hôn địa ám* thì thôi.
[ Thiên hôn địa ám: Trời u đất ám. Đại khái là ngủ li bì, ngủ rất lâu ấy. ]
Trên thực tế đúng là chưa đầy hai phút hắn đã ngủ rồi —— hắn còn tưởng mình sẽ bị tin tức bất ngờ nào đó bất ngờ nhảy ra mà không ngủ được cơ. Buổi sáng khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu qua cửa sổ chiếu lên sàn nhà, có cảm giác mình đã nghĩ nhiều rồi.
Rửa mặt xong hắn mở máy điện thoại dự phòng lên, đút nó vào túi rồi mới ra cửa đi làm.
Mới sáng sớm mà đường cao tốc chính ở Z thị đã bị tắc đến mức ” Thiên nộ nhân oán “, Nhiếp Vân Thâm vô cùng có kinh nghiệm mà đảo tay lái sang đường khác, tuy dài thêm mấy km nhưng ít ra còn thông thoáng.
Hắn đỗ xe xong mới lên lầu, vừa vào văn phòng trợ lý đã đưa một bữa sáng bắt mắt mười phần vào.
Nhiếp Vân Thâm nhấp ngụm cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-dich-thu-mot-phut-chiem-huu/2477782/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.