Khi di động Nhiếp Vân Thâm vang lên thì hắn mới cởi được một nửa dây lưng Thư Ngạn.
Trải qua một cuối tuần lên men, sự kiện Lạc Thiên Dân đã giải quyết xong, nhưng thân là giám đốc kiểm soát rủi ro của bộ phận cho vay thì Nhiếp Vân Thâm phải đưa lên một bản báo cáo tóm tắt vụ việc cuối cùng. Hắn bận rộn suốt hai ngày, đến hạn chót thứ tư mới nộp kịp báo cáo lúc 8h. Sau khi nhấp vào chỗ gửi đi ở hệ thống Nhiếp tổng mới chậm rãi thở phào.
Ngân hàng F cũng không ép buộc công nhân phải tăng ca nên khi bạn trai mới – ông chủ Thư gõ cửa thì bên ngoài đã không còn một mống, chỉ có gian phòng Nhiếp Vân Thâm vẫn còn sáng đèn.
Nhiếp tổng ngẩng đầu thấy Thư Ngạn mới nhướn mày nghi hoặc, y trở tay đóng cửa lại: “Ở dưới tầng gặp Đỗ tổng, anh ta nói tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn em đang tăng ca. Hắn đưa anh vào thang máy để anh nhanh chóng tới cứu vớt em.”
Nhiếp Vân Thâm bật cười, mệt mỏi nhéo nhéo mũi rồi duỗi thẳng chân sau, dựa lưng vào ghế: “Ừ, đúng là hơi đói.”
Thư Ngạn đến gần, tự nhiên khom người xuống hôn hắn. Đôi môi thân mật chạm nhẹ vào nhau, y cười hỏi: “Như vậy anh có vinh hạnh được ăn bữa tối cùng em không?”
Nhiếp Vân Thâm ngửa đầu liếm môi dưới, tiếp xúc nhẹ nhàng bâng quơ giống như một mảnh lông chim mơn trớn, không đã ghiền chút nào. Vì thế hắn ấn cổ Thư Ngạn xuống, cưỡng ép nụ hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-dich-thu-mot-phut-chiem-huu/2477759/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.