Diêu Diêu, chúc mừng năm mới, lại một năm nữa trôi qua. Tôi từng hứa năm nào cũng sẽ viết thư cho cậu, hiện tại cũng được hai mươi ba lá rồi. Ngẫm lại, thời gian cũng trôi thật mau. Đúng rồi, hôm nay Lưu Ninh lại nói mặt tôi có thêm vài nếp nhăn, dù sao cũng hơn năm mươi tuổi đầu rồi, sao không có nếp nhăn được chứ? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hai ta rõ ràng sinh cùng năm, sao chỉ mình tôi già đi, cậu vẫn mãi giống như trước? Gần đây không biết có chuyện gì, tôi luôn thích hồi tưởng lại chuyện xưa. Tôi nhớ rõ Vương Húc Thăng bọn họ luôn thích hùa nhau trêu chọc cậu, nói cậu không thể nào cứng rắn được khi đối mặt với tôi. Chỉ cần tôi nói mấy câu, bày ra bộ dạng tủi thân, dù đang ở nơi nào, cậu nhất định cũng sẽ trở lại bên tôi. Ngày xưa cậu không thích nghe mấy lời trêu chọc này, mỗi lần đều nói không phải như vậy. Kết quả lần đó cậu đã cứng rắn với tôi. Cho tới hiện tại, tôi vẫn còn nhớ rõ ánh đèn đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật. Ngày đó nó sáng bao lâu, tôi liền ở ngoài cầu thần bái phật bấy lâu. Tôi cầu với thần phật, nguyện ý dùng tuổi thọ, phúc phận và bất kỳ thứ gì tôi có, đổi một câu phẫu thuật thành công. Đèn đỏ vụt tắt, tôi chỉ nhận được một câu xin nén bi thương. Bà nội và mẹ cậu đều ngất xỉu tại chỗ, chỉ còn mình tôi đi vào nhìn cậu lần cuối cùng. Cho dù thấy y tá vén tấm vải trắng che mặt cậu lên, thấy vết máu và những vết thương trên người cậu, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, tôi vẫn nghĩ cậu chưa chết. Chẳng phải mọi người vẫn gọi cậu là Iron Man sao, Iron Man lý nào lại gục ngã như vậy được? Nhưng khi đến gần cậu, sờ lấy bàn tay lạnh lẽo cứng đờ, tôi liền biết, cậu thật sự đi rồi. Tôi khóc đến không thở được, nước mắt nước mũi cứ tuôn ra, tôi nghĩ cuộc đời tôi về sau sẽ chẳng còn thứ gì đau đớn hơn thế nữa. Tôi vừa khóc vừa van xin cậu quay trở về, chỉ duy nhất lần đó, cậu vĩnh viễn không trở lại. Ôi, cậu xem tôi này, cậu đi rồi, mấy năm nay tôi cũng không còn bao nhiêu kiên cường, viết đến đây mũi đã chua xót. Nói đến khóc, thật ra tôi có chuyện luôn giấu cậu. Trước nay không dám nói cùng cậu, cũng không vì cái gì khác, mà sợ cậu chê cười tôi. Cậu biết mà, mỗi lần biết chuyện xấu gì của tôi, cậu nhất định sẽ giễu cợt tôi rất lâu. Ngày tốt nghiệp cấp ba ấy, sau khi tỏ tình với cậu nhưng thất bại, tôi đã chạy vào nhà vệ sinh khóc lóc, cứ như nữ chính phim truyền hình máu chó lúc tám giờ phát hiện người yêu lừa dối. Tôi đã khóc rất lâu ở đó, còn thương xuân buồn thu một hồi mới thôi. Hiện tại nhớ lại tôi mới phát hiện, đời tôi khóc nghẹn ngào chật vật như vậy chỉ có hai lần, mà lần nào cũng liên quan đến cậu. Tôi nghĩ đám người Vương Húc Thăng nói sai rồi, người không thể cứng rắn không phải cậu, mà là tôi. Hai mươi ba năm rồi, tôi vẫn chưa quên cậu. Cậu quá đáng thật, lúc chia tay đã nói sẽ sống lâu trăm tuổi, vậy mà lại ra đi như vậy, còn tôi thì sao? Thôi quên đi, tôi mà oán giận mấy câu thì thế nào cậu cũng chê tôi phiền, hôm nay viết đến đây thôi. Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất. Diêu Lương, tôi yêu cậu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]