Diêu Lương lấy bao thuốc lá mang theo bên người ra, gõ nhẹ vào thân điếu, toàn bộ tàn thuốc còn sót lại rơi vào trong bao.
Diêu Lương cảm thấy mấy năm nay mình thật sự già rồi, suốt ngày đều có thể nhớ đến chuyện thời niên thiếu kia. Mắt thấy bản thân sắp bước sang tuổi ba mươi, Diêu Lương không còn muốn dây dưa với Trương Dịch Văn nữa.
Anh nhìn Trương Dịch Văn, lúc này mới nhận ra quầng thâm dưới mắt hắn như sâu thêm, cả người mệt mỏi không nói nên lời.
Phải, họ không còn trẻ nữa, không còn là những thiếu niên của ngày xưa.
"Trương Dịch Văn, chúng ta chia tay rồi, hãy sống thật tốt cuộc đời của cậu đi."
Từ từ thở ra, Diêu Lương cảm thấy mình có lẽ là người lạnh lùng, lúc này trong lòng cũng không có đau khổ gì, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Mười năm, từng có ngọt ngào, từng yêu mãnh liệt, nhưng vẫn không thể thắng được những điều vụn vặt trong cuộc sống, và không thể chịu đựng được sự ngăn cản của gia đình.
Dù thích đến mấy, cũng không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
"Anh biết mà, đó chỉ là một biện pháp tạm thời, em sẽ sớm..."
Có lẽ là sau khi nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Diêu Lương, Trương Dịch Văn bắt đầu có chút hoảng sợ, tốc độ nói cũng nhanh hơn, thanh âm trở nên lo lắng.
Tiểu thiếu gia của anh vẫn không biết cách giả vờ, thật ngây thơ.
Diêu Lương tự nghĩ rồi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
"Sẽ sớm nói rõ ràng sao? Trương Dịch Văn, đừng ngốc nghếch như vậy, lời ba cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-de-cho-an/1106862/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.