"Diêu Lương, chuyện khó xử giữa cậu và Trương Dịch Văn cuối cùng cũng xong, hôm nay cậu phải đánh với tôi một ván."
Diêu Lương vừa đến trường đã bắt gặp Vương Húc Thăng và Trịnh Khải, Vương Húc Thăng ngay lập tức kéo người qua rủ chơi game.
"Đi đứng cho đàng hoàng."
Trịnh Khải đứng bên cạnh Vương Húc Thăng, vẫn là bộ dáng trong trẻo mà lạnh lùng, thoáng nhìn Vương Húc Thăng khoác vai Diêu Lương thì lên tiếng.
"Cậu nói chuyện y như ba tôi."
Vương Húc Thăng nghe Trịnh Khải nói thì nhíu mày, nhìn Trịnh Khải một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài, oán trách một câu mới bỏ cánh tay đang khoác trên vai Diêu Lương xuống.
"Diêu Lương cậu không biết đâu, gần đây Trương Dịch Văn làm bọn tôi phiền muốn chết, ngày nào cũng tới tìm bọn tôi mấy lần, gương mặt khó chịu cả ngày cũng không nói câu nào, may là các cậu..."
Vương Húc Thăng còn chưa nói xong đã bị người sau lưng vỗ đầu, Diêu Lương nhìn sang, thấy Trương Dịch Văn đi sau lưng bọn họ, cặp sách lủng lẳng trên tay.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Trương Dịch Văn nhìn qua Diêu Lương, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Diêu Lương không nghĩ Trương Dịch Văn sẽ nhìn qua bên này, có hơi khẩn trương, nhớ tới chuyện xin lỗi không thành ngày hôm qua, tất nhiên muốn trốn tránh ánh mắt kia.
May là Trương Dịch Văn cũng không định nhìn lâu hơn, chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi.
"Cậu ấy hôm nay phải học nhóm với tôi, không rảnh chơi cùng cậu."
Trương Dịch Văn không nhắc thì Diêu Lương đã quên mất, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-de-cho-an/1106851/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.