Minh Đạt có một sở thích đó chính là sạch sẽ, người ngoài thường nói là anh mắc bệnh. Nhìn San vô tư ngồi lên ghế sô pha của mình mà tâm tư cứ nổi lên sát khí. Điều nên làm bây giờ là đuổi cậu ta ra khỏi căn nhà này càng nhanh càng tốt.
"Được rồi, nhiệm vụ xong thì về chứ ở lại đây ăn bám anh ha gì? Cảm ơn vì bữa cơm nha, coi như đền bù tiền xăng tôi chạy hì hục đến đây đi."
San không khách khí cầm lấy thẻ nhớ rồi chạy vọt ra ngoài, nếu ở lại thêm giây phút nào nữa cô sợ sẽ bị anh ta phanh thây ra trăm mảnh. Nhìn sắc mặt giận giữ kia cô liền đoán được có tai họa sắp tới, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
"Xin lỗi anh, sau này tôi có trúng số sẽ trả lại cho anh một tủ lạnh thức ăn."
Cô nhìn đống đồ ăn chưa chế biến trong bịch đen mà áy náy, anh ta nhiều tiền như vậy sẽ không chấp nhất cô đâu. Với lại đồ cô nấu vẫn chưa ăn hết, coi như tiền công nấu ăn với sửa ổ khóa vậy, mà cũng là do cô làm hư hết.
Dù sao cũng chẳng gặp lại nhau nữa, mặt dày một tí là được một bữa ăn không tốn tiền.
"Tôi sẽ biết ơn anh cả đời."
…
Nhìn San chạy như tên bắn, trong lòng anh mới có chút thả lỏng.
"Không biết nấu gì mà cả đống nồi." Bình thường anh ăn rất đơn giản, không cầu kỳ. Nên món ăn nấu cũng không mất quá mười phút, cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-chi-nhin-ve-mot-huong/2826399/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.