"Luân, tôi thèm chua."
Thật ra là cô không có thèm, mà muốn mượn ý này để nhìn cậu ta đi ra ngoài, xem thử mật khẩu là như thế nào.
Chờ mong cái gật đầu từ Luân nhưng vẻ mặt thờ ơ lại làm cho cô hụt hẫng, phản ứng một tí đi chứ?
"Không được ăn."
"Tại sao hả?" Đến cả đồ chua cũng không sao? Nhìn tô hủ tiếu nóng hổi được đặt trước mặt, bụng liền sôi ùng ục, cô nuốt nước miếng cố gắng đàm phán với Luân thêm lần nữa.
"Đang đến tháng, không được ăn đồ chua." Chẳng lẽ điều đơn giản như này mà cô ấy lại không biết sao? Hèn gì sức khỏe lại yếu như vậy, không hiểu sao có thể làm nổi cái nghề đòi nợ thuê kia.
"Nhưng tôi đang thèm lắm! Không phải cậu bảo yêu tôi sao? Đến cả thứ tôi thèm cũng không mua được."
Trò khích bác này cô rất hay dùng, nhưng lại không thể áp dụng lên người Luân. Cậu ta vậy mà vẫn dửng dưng ngồi ăn hủ tiếu, không thèm nếm xỉa đến cô.
"Cậu bơ tôi?" Được lắm, cô thấy hơi bị quê rồi đó! Tô hủ tiếu tuy ngon nhưng cô sẽ không ăn, đình chỉ!
San bực bội tựa người ra sau, tay khoanh trước ngực quay hẳn mặt sang một bên. Cô rất tức giận, không biết có phải do đang đến tháng nên tâm tình hơi khác thường ngày.
Nhưng tất cả đều do một người mà ra, chính là Luân đó!
"Không." Luân hết cách đành ngưng đũa lại, ngẩng mặt lên đối đáp: "Đợi hết kỳ đi rồi tớ mua, có táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-chi-nhin-ve-mot-huong/2826354/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.