Sau khi đến nơi, Luân thấy Linh đang nằm thê thảm trước hẻm. Còn bóng dáng của San lại không thấy ở đâu, từ lúc trên đường đi đến chỗ này, tâm trí cậu luôn cầu nguyện cho mọi chuyện không đi quá xa sức tưởng tượng.
Sự việc được bày ra trước mắt, cậu biết mọi thứ đã xong rồi. Không thể cứu vãn, bước xuống xe với tư thế lo lắng, cậu vội vã đi đến bên Linh hỏi thăm vài chuyện: "Linh, em sao rồi? San bây giờ đang ở đâu?"
"Chị ấy ở bên trong… em không sao anh cứ… ơ!" Linh chưa kịp nói hết câu, đã không còn thấy Luân ở đâu nữa rồi. Đang tính nói 'bản thân không sao, anh cứ mặc kệ cô đi' ai ngờ chị San trong lòng anh ấy quan trọng đến mức như vậy.
Bản thân chịu đau đớn gục mặt xuống đầu gối, cố quên đi cảm giác nhức nhối này. Nhìn bàn chân sưng to như giò heo mà muốn khóc, chẳng biết sau này có còn cử động lại được không.
Bỏ mặc Linh ngồi đó một mình, người cậu quan tâm bây giờ chỉ có San mà thôi: "Cầu xin em…"
"Không được chạm vào cô ấy!" Thấy có người nào đó tính chạm vào người mình yêu, cậu không do dự chạy lại kéo mạnh tên thanh niên đó ra, tự bản thân mình cúi xuống bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt lấm lem máu me: "San… xin lỗi, tôi tới trễ rồi! Để em phải chịu đau đớn như này… thật sự rất xin lỗi!"
Từng câu nói thốt ra, mang theo sự rung động từ tận đáy lòng. Nếu như cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-chi-nhin-ve-mot-huong/2826332/chuong-42.html