Chương trước
Chương sau
HAMIstore.

=*=*=*=*=

11.

Lúc này, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Ta sờ sờ cằm bước vào ngõ nhỏ.

Quả nhiên, Đỗ Vân Nhi giống như Man di hán tử ngồi xổm bên cạnh một đống gỗ phế liệu, trong tay bưng một bát mì, thở hồng hộc không ngừng. Diệp Đồng ngồi bên cạnh đau lòng cho tiền của mình.

Đỗ Vân Nhi thấy ta đến, cẩn thận đặt mì xuống bên cạnh Diệp Đồng, hung ác uy hiếp: "Trông giúp ta biết chưa?"

"Biết rồi..." âm thanh uỷ khuất.

Đỗ Vân Nhi hoàn toàn không còn dáng vẻ tiểu thư kiều quý như ngày thường, hai tay chống hông bắt đầu lải nhải: "Lâm Nhược Miêu ta nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay chúng ta chưa xong đâu! Ngươi biết hôm nay ta tốn bao nhiêu sức lực đi tìm người thêu hà bao không, kết quả thì sao? Ngươi cùng Diệp Đồng hai người liền phá huỷ kế hoạch của ta, ta thích tiểu thế tử như vậy, tặng đồ cho hắn thì làm sao? Ngươi thế này là loạn đả uyên ương ngươi biết không? Ngươi, quá đáng, đáng ghét, đáng chết!"

"Đỗ Vân Nhi, ngươi câu dẫn vị hôn phu của ta ta còn chưa nói! Ngươi lại dám nói ta!"

"Ai câu dẫn ai, đó gọi là giúp ngươi thử nước, không biết thì đừng nói nhảm..."

"Ngươi lương tâm không cắn dứt sao." Gò má Đỗ Vân Nhi nổi lên hai rặng mây.

"Đúng vậy! Ta chính là muốn xem khuôn mặt đó của Hạng Chỉ không được sao? Ta thích hắn dung mạo tuấn tú, nếu không phải Hoàng thượng thiên vị, cùng Hạng Chỉ định ra hôn ước nhất định phải là ta mới đúng!"

"Không được!" Ta nói.

Nàng cứng lại, sau đó lập tức hét lên: "Ngươi nói không được là không được sao?"

"Đúng vậy! Hạng Chỉ chỉ có thể thích ta."

"Nhưng ngươi cũng không thể kiểm soát việc hắn có thích ngươi hay không."

"Nếu hắn không thích ta, ta sẽ cướp hắn về."

Ngày đó nói xong những lời này, ta liền kéo Diệp Đồng còn đang sững sờ rời đi.

Đỗ Vân Nhi đứng im tại chỗ nhìn theo sau chúng ta, hô to một câu: "Diệp Đồng, trả mì lại cho ta."

Lúc trở về, Diệp Đồng nói ta quá ngầu, cuối cùng cũng được mở mang đầu óc.

Ta không nói gì.

12.

Qua mấy ngày, lúc đang ngồi ăn mì trường thọ, ta chợt nhớ đến một câu chuyện xưa nương từng kể lúc nhỏ:

Có một tiểu hài tên là Tiểu Hồng Hoa, ngày Tiểu Hồng Hoa ra đời, sấm sét rất lớn, bầu trời đặc biệt âm trầm.

Có một lão hoà thượng gõ cánh cửa gỗ rách nát nhà Tiểu Hồng Hoa.

Lão hoà thượng nói, ta nhìn thấy hài tử sinh ra trong mưa gió, cứng cỏi như cỏ non, gọi là Tiểu Hồng Hoa được không?

Cha của Tiểu Hồng Hoa có chút do dự, nương của Tiểu Hồng Hoa ngược lại nói, đa tạ phương trượng ban tên.

Tỷ tỷ của Tiểu Hồng Hoa, Tiểu Lam Hoa kéo kéo vạt áo nương nãi thanh nãi khí nói: "Muội muội từ giờ sẽ gọi là Miêu Miêu, con rất thích." Lão hoà thượng duỗi bàn tay tràn đầy nếp nhăn sờ sờ đầu Tiểu Lam Hoa nói: "Đứa nhỏ này có tướng phượng nghi."

(Tướng phượng nghi: tướng làm hoàng hậu.)

Cha Tiểu Hồng Hoa sắc mặt đại biến, quát: "Con lừa trọc nhà ông nói gì đó?Đi đi đi!"

Lão hoà thượng cười haha. Đột nhiên có một tiếng sấm lớn vang lên, ánh sáng chói lọi khiến cha nương Tiểu Hồng Hoa không thể nhìn rõ.

Đợi sấm sét qua đi, lão hoà thượng đã biến mất.

Nương ta kể xong, thở dài một hơi.

Lúc đó cha ta tiến vào nói: "Nàng nói vớ vẩn gì với đứa nhỏ đó?"

Nương ta vòng tay qua eo cha ta nói: "Ta nhớ Chiêu nhi a__nó một mình bị gửi vào chùa, ăn không ngon ngủ không được thì phải làm sao." Cha ta liền an ủi: "Đừng khóc, ngày mai chúng ta đi xem đứa lớn."

Nương ta ngấn lệ gật gật đầu.

Cha ta bế ta lên nói: "Bé con, ngày mai cha mang con đi tìm tỷ tỷ được không!"

Nói xong, dùng cái cằm đầy râu cọ cọ mặt ta.

Ta đưa bàn tay đầy thịt của mình ghét bỏ đẩy ra nói: "Cha hư! Quỷ đáng ghét!"

Nương giả vờ đánh cha một cái: "Làm đứa nhỏ khó chịu."

Nương ôm lấy ta, yêu kiều gọi từng tiếng.

Cha ta ở bên cạnh cười ngốc nghếch.

13.

Hôm đi thăm tỷ tỷ, khí trời đặc biết tốt.

Tháng tư nắng ấm, con đường nhỏ ở quê trải đầy hoa cỏ mong manh.

Tỷ tỷ ta trông như một tiểu ni cô, trong ánh mắt không có bao nhiêu thẩm mỹ của ta, thật sự quá buồn cười.

Ta cười haha nói tỷ tỷ thật xấu, tỷ tỷ nhăn mặt nhéo lỗ tai nhỏ của ta.

Hôm đó hình như xảy ra rất nhiều chuyện.

Tỷ như, Thất hoàng tử tuổi còn nhỏ đến một ngôi chùa hẻo lánh nào đó để làm lễ truy điệu sinh mẫu của mình.

Tỷ như, Thất hoàng tử dụ dỗ tiểu thế tử trông như tiểu đoàn tử đến chơi cùng mình.

Tỷ như, tỷ tỷ ta đỏ mặt chạy ra từ trong đình viện có cây hoa đào nhân duyên khổng lồ.

Tỷ như, ta cùng một tiểu đoàn tử mập mạp môi hồng răng trắng nào đó đánh nhau.

Nói chung là, lần đó tỷ muội gặp lại rất có ý tứ.

Ngày thứ sáu sau khi hoàng đế tỷ phu rời đi.

Canh ba ngày 5 tháng 5 năm Thanh Hoà thứ 5, tiểu hoàng tử đầu tiên của Ung Vũ đế chào đời.

Mọi người truyền tai nhau, đó là điềm lành a!

Đại Lương triều lần này sẽ tất thắng!

Nhưng bách tính đều không biết là, tỷ tỷ vì sinh đứa nhỏ ầm ĩ này mà cửu tử nhất sinh.

Ty tỷ lúc đang tản bộ hoa viên thì đột nhiên chuyển dạ.

Trong cung như rắn mất đầu, không biết phải làm sao. Ta cùng nương ta canh giữ ngoài cửa, nghe tỷ tỷ đau đớn gào khóc. Mẫu thân luôn ôn nhu mềm mại lúc này cũng hiện ra khí thế của một mệnh phụ triều đình, trật tự an bài động tác cung nhân.

Lúc nương ta vừa mới thả lỏng một chút, một nha hoàn sắc mặt hoảng hốt từ trong phòng sinh chạy ra, đầy mặt kinh hoảng: "Không hay rồi, nương nương ra quá nhiều máu, bà đỡ nói sợ là chỉ có thể giữ được một người."

Sau này nương ta nói với ta, đầu óc bà lúc đó như bị tê liệt.

Nhưng lúc đó nương ta vẫn dùng giọng điệu trầm ổn nói: "Đi, mang canh nhân sâm vào cho nương nương, cầm thêm mấy lát nhân sâm để nương nương ngậm." "Các ngươi vào xem bà đỡ, cần cái gì thì nhanh chóng đưa vô."

"Hầm thêm vài vị thuốc bổ chuẩn bị cho nương nương."

"....."

"Nếu, nếu thật sự không được."

"Giữ nhỏ." Ta sửng sốt quay đầu nhìn nương, nương ngoảnh mặt không nhìn ta.

Vì sao? Một đứa nhỏ trước giờ chưa từng thấy mặt chẳng lẽ lại quan trọng hơn tỷ tỷ ta? Quyền thế và vinh quang mà tiểu hoàng tử đầu tiên mang lại có phải tốt hơn việc tỷ tỷ ta còn sống không?

Ta từ từ nắm chặt tay, cuối cùng đưa ra quyết định.

"Ta nói, giữ lớn."

"Miêu Miêu, đừng bướng bỉnh!"

Nương quát ta.

Ta mặc kệ bà, cầm ra lệnh bài Hoàng đế tỷ phu đưa ta: "Ta nói, giữ lớn."

Thị nữ tinh mắt đã sớm nhận ra đây là đồ vật của Hoàng thượng, vội vàng quỳ xuống.

Nương ta nghẹn ngào khóc lên.

Ngày đó loạn vô cùng, rất nhiều chuyện phát sinh, ta hẳn nên nhớ rõ ràng, nhưng lúc hồi tưởng lại lại rất mơ hồ.

Dù sao thì tỷ tỷ ta cùng cháu trai đều mẫu tử bình an.

Lão thái giám phục vụ bên canh Hoàng đế từ trong tay áo lấy ra một quyển gì đó màu vàng.

Mở ra__ thì ra là thánh chỉ a.

Hoàng đế tỷ phu lải nhải một tràng dài, nói tóm lại là, tỷ tỷ sinh hạ trưởng tử, quá tài giỏi! Liền phong làm hoàng hậu đi! Về phần tên của hài tử, đợi trẫm trở về lại lấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.